Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 171:

Chương 171:
Chương 171:
Người làm cha như ông vĩnh viễn đều không yên tâm về con gái nhà mình, luôn luôn cảm thấy người khác không có ý tốt.Như ba Chân hiện tại, trên đường về nhà ông đã hỏi thăm vô số điều về Vu Thanh Hàn, còn thông qua các khía cạnh khác nhau để tìm hiểu về người này.Chân Minh Châu: "..." Ngài vui là được.Những chuyện về Vu Thanh Hàn khiến ba Chân tiêu tốn quá nhiều tinh lực, nên khi về đến nhà dù nhìn thấy mấy người Cốc gia cũng không hỏi gì nhiều. Ông là người có kiến thức rộng rãi nên sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi gặp những người yêu thích Hán phục sao? Đương nhiên là không.Ngược lại mấy người Cốc gia lại rất kinh ngạc.Bọn họ không thể tưởng tượng được bà chủ có một người cha bề ngoài như vậy... Tóm lại chính là bà chủ hoàn toàn không giống với ông ấy.Trong ấn tượng của bọn họ, cha của bà chủ hẳn là một người tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, nhưng...Dù sao thì nhìn cũng không giống.Nhưng dù nhìn không giống nhau thì đó cũng là cha của bà chủ.Hơn nữa, nhìn kỹ lại thì cũng không phải hoàn toàn không giống, ánh mắt của hai người bọn họ vẫn có nét giống nhau, đều sáng ngời.Chỉ là khi vừa nhìn thấy mọi người đều cảm thấy hai người không giống cha con, không thể tin được người cha có vẻ ngoài trông rất hung dữ lại có thể có một cô con gái xinh đẹp như vậy, nhưng khi có thời gian quan sát kỹ thì lại cảm thấy bọn họ hẳn là cha con.Điều này cũng rất thần kỳ, có thể nói gương mặt bọn họ vẫn có điểm giống nhau, đặc biệt đôi mắt lại là cửa sổ tâm hồn, khi nhìn lâu rồi sẽ cảm thấy nét tương đồng.Thật là thần kỳ.Cốc gia cung kính chào hỏi sau đó trở về phòng.Chân Minh Châu không nói rõ tình hình thực tế với lão Chân, cô không định giấu diếm nhưng ba cô tự mình đi du lịch, theo kế hoạch và tiến độ thì phải mất đến ba bốn năm.Hơn nữa hiện tại bọn họ có tiền, nếu ba cô đi nhiều nơi hơn một chút thì cũng phải mất hơn năm năm.Mỗi năm ông ấy cũng chỉ trở về ăn tết mấy ngày thì Chân Minh Châu cần gì phải để ông ấy biết thêm nhiều chuyện? Việc này hoàn toàn không cần thiết.Vì thế Chân Minh Châu không định nói ra việc này, hơn nữa cô cũng đã ký kết điều lệ bảo mật.Đừng nhìn Chân Minh Châu thường xuyên nói chuyện phiếm với Vu Thanh Hàn hay Triệu Xuân Mai, nhưng thật ra bọn họ là một trong số ít người biết được những chuyện ở đây.Hơn nữa, khi trò chuyện cô cũng chắc chắn hoàn cảnh xung quanh mình rất an toàn.Vì thế, ba Chân không cần biết đến những việc này.Trường hợp không thể giấu được thì bắt buộc phải nói ra.Nhưng hiện tại vẫn có thể chế giấu, hơn nữa áp lực không lớn, nên Chân Minh Châu không hy vọng ba cô biết được quá nhiều chuyện. Nếu để ba cô biết được sự thật nhất định ông sẽ không ra ngoài du lịch nữa mà sẽ ở lại đây.Điều này thực sự không cần thiết.Căn cứ vào những điều này, Chân Minh Châu hoàn toàn không định nói ra, cô cũng dặn dò người nhà họ Cốc hạn chế ra ngoài.Nhưng nói thật, dù Chân Minh Châu không dặn dò thì mấy người Cốc gia cũng không định ra khỏi phòng. Vương thị thì vội vàng thêu bình phong, còn Cốc Chi Tề và bà đứa trẻ đang trầm mê vào những quyển truyện tranh không thể thoát ra được. Cốc Chi Tề tự nhận mình cũng là một người có kiến thức, nhưng hắn chưa hề gặp qua hay nghe nói về loại sách có phong cách riêng như vậy.Hắn biết, sang năm khi thời tiết ấm áp thì nhà bọn họ phải rời khỏi đây. Vì như vậy nên hắn hận không thể ở lại trong phòng để đọc sách và nghiên cứu nhiều hơn. Hắn dám khẳng định loại sách có hình ảnh và nội dung chất lượng như thế này thì dù là những gia tộc hào môn bên ngoài cũng không thể có được.Mấy người Cốc gia đều ở trong phòng, Chân Minh Châu cũng đang dặn dò bà mình: "Ba, nếu không có việc gì đừng qua đó quấy rầy bọn họ. Người vợ cần một nơi yên tĩnh để thêu bình phong nên mới lựa chọn homestay nhà chúng ta, nếu ba thường xuyên qua đó có thể ảnh hưởng đến bọn họ, như vậy không tốt."Ba Chân: "Ba biết rồi. Nếu không có việc gì thì ba sẽ không đến đó. Ai, nếu không phải vẻ ngoài của ba trông có chút hung dữ thì việc kinh doanh của nhà chúng ta có thể sẽ tốt hơn bây giờ. Trước kia, nếu là mấy cô gái đều không dám một mình ở lại homestay nhà chúng, sợ bị ba cướp của giết người. Mặt ba nhìn giống kẻ xấu nên việc kinh doanh cũng gặp không ít khó khăn."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Đâu có, ba nhìn rất uy phong."Ba Chân cảm khái: "Tuy ba nhìn uy phong nhưng bọn họ lại không muốn thuê phòng."Chân Minh Châu cười càng to hơn: "Không phải nha."Ba Chân: "À đúng rồi, ba nhìn thấy trong nhà có thêm không ít đồ vật, sao con lại mua nhiều thứ như vậy?"Khi vừa trở về, ba Chân quan sát khắp nơi, phát hiện ở khu vực quầy tiếp tân có rất nhiều đồ, thứ gì cũng có, nên ông cảm thấy hoài nghi nhà bọn họ không phải homestay mà là kho hàng. Còn căn phòng kia...Đó là căn phòng mà ông đặc biệt chú ý!"Tại sao lại có một căn phòng chứa đầy đủ dụng cụ y tế?" Ông nhìn chằm chằm con gái mình.Chân Minh Châu: "À, đó là phòng của giáo sư Vu, anh ấy thuê một căn phòng dài hạn ở chỗ chúng ta, ngẫu nhiên sẽ đến ở một vài ngày nên tạm thời để lại một số thứ trong căn phòng đó. Ba không cần lo lắng đâu ạ."Ba Chân: "Vậy mà hai đứa nói không có quan hệ gì với nhau, con cảm thấy ba có thể tin sao?"Chân Minh Châu: "Thật sự không có quan hệ."Trời đất chứng giám, bọn họ chỉ là đồng nghiệp. Chẳng lẽ tin đồn đã lan truyền đến mức này rồi sao.Hiểu lầm trong nhóm chat đã kéo dài được một thời gian đến nay vẫn chưa hạ nhiệt. Bây giờ đến ba cô cũng nghĩ như vậy sao.Cô thật khổ mà.Nhưng không biết có phải ba cô quá chú ý đến mối quan hệ của cô và Vu Thanh Hàn hay không mà những chuyện khác dường như không đáng nhắc đến.Chân Minh Châu bắt đầu hoài nghi đây là một trong những thủ đoạn của Vu Thanh Hàn.Chân Minh Châu: "Thật sự là không có quan hệ gì cả."Ba Chân: Nửa tin nửa ngờ.Ông lại hỏi: "Những thứ ở chỗ kia là..."Chân Minh Châu: "À, đó là của người khác tạm thời để lại đây, sau này sẽ chuyển đi."Ba Chân nhìn con gái, cảm khái: "Con gái à, con đã có tiền nhiều như vậy, sao còn kiếm số tiền nhỏ làm gì?"Ông xoa đầu con gái, nói: "Từ nhỏ con đã là đứa bé ngoan, cần cù, tiết kiệm".Chân Minh Châu: "???"Ba Chân: "Chẳng lẽ con cho thuê chỗ này làm kho hàng mới có thể kiếm được một ít tiền."Chân Minh Châu: Thì ra là thế.Nhưng mà cô không có.Chỉ là Chân Minh Châu không giải thích thêm, chỉ cười nói: "Không phải con thấy trong nhà vẫn còn phòng trống sao?"Ba Chân: "Ba biết."Cô nói: "Đúng rồi, ba vừa đi du lịch là đi hơn nửa năm, hiếm khi có dịp trở về, nên đừng cứ ở mãi trong nhà, cứ ra ngoài đi dạo nhiều một chút."Những lời này đã nói lên nỗi lòng của ba Chân, đương nhiên ông muốn ra ngoài đi dạo một chút.Không ra ngoài đi dạo sao có thể khoác lác được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận