Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 239:

Chương 239:
Chương 239:
Chân Minh Châu mỉm cười quay vào phòng khách, mắt thấy Chân Minh Châu đã đi mất, một giây sau Túc Ninh liền khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có, nói: "Tắm rửa hay ăn."Cậu bé bị dọa suýt khóc, dùng sức gật đầu rồi nói: "Tôi sẽ tắm."Túc Ninh: "Đi vào đi."Cậu bé đi theo Túc Ninh vào phòng, sau đó liền ngây ngẩn cả người, nơi này vô cùng tốt, từ trước đến nay cậu chưa từng thấy qua căn phòng nào đẹp đến vậy. Cậu đã từng lén nhìn thử căn phòng của mấy quán trọ ở trấn trên, quả thật là cách biệt một trời một vực với căn phòng này.Cậu lại thận trọng liếc nhìn Túc Ninh, liền nghe thấy Túc Ninh nói: "Đi qua đó."Thằng bé ngoan ngoãn đi theo, không dám không đi theo, cậu đã lưu lạc đầu đường xó chợ một thời gian dài nên ít nhiều cũng có mắt nhìn người, có thể phân biệt rõ ràng ai là người dễ nói chuyện, ai không phải. Cậu bé dường như có trực giác của động vật nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời đi vào phòng tắm.Túc Ninh nhìn cậu, khẳng định một câu: "Đầu tóc ngươi đầy chấy.""Đi ra ngoài để ta cạo đầu cho ngươi."Cậu bé ăn mày run rẩy nhìn đại ca đang đứng trước mặt cậu, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, muốn nói mình không cần cạo đầu nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của vị đại ca này liền không nói nên lời. Chẳng may người này chém mình thành trăm mảnh thì làm sao bây giờ?Tỷ tỷ vừa rồi rất ôn nhu, còn vị ca ca này thật hung dữ.Cậu nhóc nở nụ cười lấy lòng, nói: "Được... được ạ."Túc Ninh kéo cậu bé ra cửa, rất nhanh cậu nhóc đã biến thành đầu trọc nhỏ, giống như tiểu hòa thượng. Sau đó lại lùa cậu vào phòng tắm, động tác không khác gì lùa vịt. Túc Ninh trực tiếp mở nước, cậu bé mở to đôi mắt, dường như không thể tin được nhìn chằm chằm đồ vật kỳ quái đang chảy nước ra ngoài; cậu không nhịn được nhẹ nhàng duỗi tay ra kiểm tra, lúc này đôi mắt cậu mở to hơn, không ngờ lại là nước ấm.Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mình trong gương, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trong gương rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức cậu không dám nhìn nhiều, vội vàng ngoan ngoãn cởi quần áo ra rồi bước vào bồn tắmTúc Ninh ném vào một cái khăn tắm, nói: "Tự mình tắm rửa, đây là dầu gội đầu, còn cái này là sữa tắm."Đầu trọc nhỏ: "..."Tóc cậu đã bị cạo sạch rồi, còn cần dùng đến dầu gội đầu sao?Nhưng cậu không dám tranh cãi với vị ca ca hung dữ này, ngược lại là ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng thể hiện dáng vẻ ngoan ngoãn nhất.Mà Túc Ninh cũng không rời đi, mà đứng khoanh tay ngang ngực trông coi cậu bé.Cậu bé cảm thấy cả người không được ổn lắm, đây là lần đầu tiên cậu bị người khác nhìn chằm chằm khi đang tắm rửa.Nhưng đây là nước ấm, thật thoải mái.Trước kia khi tắm rửa, cậu đều tắm ở sông, vào mùa hè thì vẫn ổn, còn đến mùa đông thì mấy tháng cũng không tắm lần nào, nếu mùa đông mà tắm sông thì đúng là không cần mạng nữa. Vì thế, lần cuối cùng cậu tắm là vào mùa thu năm trước, quả thật đã qua rất nhiều tháng rồi. Không biết trên người đã đóng bao nhiêu lớp bụi bẩn rồi. Hiện tại được ngâm mình trong nước ấm thật là thoải mái."Đại ca, ta sẽ dùng sức tắm rửa kỳ cọ thật sạch nha, trông anh thật uy phong."Túc Ninh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu bé.Cậu bé: "..." Người này thật khó lấy lòng."Thịch thịch thịch." Tiếng gõ cửa vang lên.Túc Ninh xoay người đi ra ngoài, liền nhìn thấy Chân Minh Châu đi đến, cô nói: "Tôi đã làm nóng mấy cái bánh bao đông lạnh."Bởi vì homestay thường xuyên có khách đến, nên Chân Minh Châu mua rất nhiều thực phẩm đông lạnh. Tuy bản thân cô không thích ăn những món này, nhưng khi có khách thì rất tiện, chỉ cần cho vào lò vi sóng vài phút để rã đông, sau đó làm nóng trong một thời gian ngắn là có thể ăn.Chân Minh Châu: "Thế nào rồi?"Túc Ninh: "Thằng nhóc đang tắm rửa, trên đầu nó có chấy nên tôi đã hết tóc của nó."Chân Minh Châu kinh ngạc nói: "Anh thật thông minh."Túc Ninh: "Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Nếu có chấy thì không dễ xử lý."Chân Minh Châu gật đầu: "Anh nói cũng đúng."Túc Ninh mỉm cười, nói: "Thằng nhóc này chắc phải tắm một lúc lâu, bẩn như khối than. Cô đưa bánh bao đây cho tôi."Chân Minh Châu: "Để tôi đi tìm cho thằng bé một bộ quần áo mang lại đây."Chân Minh Châu đi tới đi lui, lại quay về phòng khách, Từ Nhất Ninh thấy vậy liền hỏi: "Bà chủ có cần tôi giúp gì không?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Không cần đâu, tôi chỉ đang tìm cho thằng bé một bộ quần áo.""Hai người cứ tiếp tục ăn đi, ăn xong rồi có thể về phòng xem ti vi, cũng có thể nghỉ ngơi sớm, bên chỗ tôi vẫn ổn."Từ Nhất Ninh: "Vậy được."Chân Minh Châu lẩm bẩm: "Quần áo cho thiếu niên khoảng mười mấy tuổi hình như được đặt trong cái thùng này..."Nhìn bề ngoài thì nơi này đúng là homestay, nhưng khi nhìn thấy những thứ bên trong thì sẽ cảm thấy nó không khác gì một cái siêu thị mini, vật dụng rất nhiều và gần như không thiếu thứ gì. Chân Minh Châu cảm thấy về sau cô nên sửa tên lại - gọi là Chân Hamster*.*Một đặc điểm hành vi của Hamster là tích trữ thực phẩm.Vật dụng trong nhà cô nhiều đến mức đến không xuể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận