Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 326:

Chương 326:
Chương 326:
Hoàng đế nhìn ra Tô gia lòng dạ hẹp hòi, nên hắn ta không cần làm gì cả, chỉ cần đứng một bên quan sát là được.Nghĩ đến đây cảm thấy rợn cả người.Cô nói: “Tên hoàng đế này thật sự quá đáng sợ.”Túc Ninh: “Vì hắn là hoàng đế.”Chân Minh Châu bĩu môi, trầm giọng nói: “Tôi thật sự không hiểu được loại người này.”Túc Ninh: “Tôi cũng vậy.”Nàng nghiêng đầu: “Vậy anh có hận hoàng đế không?”Túc Ninh nghiêng người nhìn cô, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, thậm chí anh có thể nhìn thấy lông tơ trên làn da tinh tế của cô, sắc mặt hơi phiếm hồng, sau đó cố gắng bình tĩnh nói: “Không! Thật ra tôi không hận hắn ta. Tuy chuyện này nhi hắn ta cũng có một phần trách nhiệm, nhưng hắn ta lại không có xuống tay, thậm chí không sai sử người khác ra tay. Oan có đầu nợ có chủ, tôi sẽ không giận chó đánh mèo mà hận những người không có liên quan. Hơn nữa, tuy hắn là người lạnh nhạt, nhưng việc mẹ tôi đào hôn chắc hẳn sẽ khiến hắn gặp phải một vài rắc rối. Nói chung tôi sẽ không làm những chuyện mà mình không biết rõ nội tình.”Chân Minh Châu gật đầu, cô cảm khái: “Tôi nhận thấy anh là người có nguyên tắc.”Túc Ninh nhướng mày.Chân Minh Châu khẽ cười, sau đó nghĩ đến việc mình còn đang nắm tay Túc Ninh dường như không tốt lắm nên liền buông ra.Cả hai đều im lặng.Một lúc sau Túc Ninh nói: “Tuy nhiên, quá khứ đã là quá khứ, chúng ta đều nên hướng về tương lai.”Chân Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu.Túc Ninh: “Không phải cô muốn xem điện ảnh sao?”Chân Minh Châu ồ lên một tiếng, hai người liền bắt đầu xem phim. Chân Minh Châu theo thói quen định đứng dậy kéo rèm.Túc Ninh: “Để tôi.”Anh nói: “Bức rèm này nhà cô cản sáng tốt thật đấy.”Chân Minh Châu kiêu ngạo: “Đương nhiên, đây là do tôi chọn đấy. Tôi cảm thấy nếu muốn nghỉ ngơi thì hoàn cảnh xung quanh phải ít ánh sáng một chút, nếu trời sáng mà bên trong nhà cũng quá sáng thì sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi. Tuy nơi này là phòng khách thì cũng giống vậy.”Túc Ninh: “Cũng rất thích hợp xem điện ảnh.”Chân Minh Châu bật cười, khóe miệng nhếch lên cao: “Đúng vậy.”Bộ phim rất nhanh đã bắt đầu, vì một khối ngọc thạch mà cốt truyện tiếp tục diễn biến theo nhiều chiều hướng khác nhau.Túc Ninh nghiêm túc xem phim, đôi lúc cảm thấy hơi nhàm chán, đôi lúc lại khẩn trương cau màu.Anh nói: “Loại ngọc thạch này ở chỗ chúng tôi có rất nhiều.”Chân Minh Châu kinh ngạc: “Hả?”Túc Ninh: “Rất đáng giá sao?”Chân Minh Châu gật đầu.Túc Ninh: “Những thứ tôi cũng có, tôi có thể lấy ra cho cô.”Chân Minh Châu: “Hả?”Túc Ninh: “Không phải là tài vật của tổ chức, là những thứ mà mấy năm nay tôi tích góp được.”Chân Minh Châu càng kinh ngạc hơn.Túc Ninh ngượng ngùng cười cười, nói: “Thật ra tôi không nghĩ mình có thể sống sót sau sự kiện kia, ngược lại là cảm thấy mình mất mạng là chuyện không thể nghi ngờ, vì thế tôi đã xây sẵn chọn cho mình một ngôi mộ.”Chân Minh Châu: “...”Cô cảm thấy một lời khó nói hết, khoé miệng giật giật, nói: “Anh cũng được đấy.”Túc Ninh: “Tôi nghĩ cho dù chết cũng không có cơ hội được an táng, nên mới xây cho mình một phần mộ. Tuy nhiên tôi đã lấp kín nó, căn bản không nghĩ bản thân sẽ được chôn vào trong đó. Cô cũng biết đấy, ở chỗ chúng tôi mọi người đều thích đeo ngọc bội... nên khi qua đời cũng muốn mang theo ngọc bội chôn cùng để hấp thụ một ít ngọc khí, nên tôi đã chuyển một vài thứ định chôn cùng với nhau...”Tuy rằng Túc Ninh chưa nói hết, nhưng Chân Minh Châu cũng đã hiểu được, thật là hiếm thấy.Cuối cùng cô đã hiểu.“Anh muốn tự đào mộ của mình lên sao?”Lời này nghe có chút quái dị.Cảm giác như đang nói về một câu chuyện xưa quỷ dị, nhưng đây là sự thật, người này đúng là đã làm như vậy.Người đang sống sờ sờ lại muốn xây lăng mộ cho bản thân, sau đó lại không định chôn ở đó nhưng trong mộ phần lại chôn không ít ngọc.Chuyện này có rất nhiều yếu tố quỷ dị, nhưng nếu ở cổ đại thì không phải không thể.Thật là một lời khó nói hết.Túc Ninh: “Đúng vậy, tôi định khai quật lăng mộ. Tôi cũng không chết, hơn nữa hẳn là tôi cũng không cần chôn ở bên kia, có đúng không?”Chân Minh Châu: “...”Khóe miệng cô lại run rẩy, nói: “Không cần.”Túc Ninh cười, nói: “Như vậy thì đúng rồi. Nếu tôi đã có giấy căn cước, nên dù chết tôi cũng có thể chết một cách quang minh chính đại. Thế thì vì sao phải lưu lại phần mộ ở cổ đại?”Chân Minh Châu: “Đúng thật là rất có lý.”Túc Ninh cười, tâm tình khá tốt: “Chẳng phải tôi có thể đường đường chính chính đi lại khắp nơi, cũng có thể tự do làm rất nhiều việc, không cần lo lắng ngày mai sẽ mất mạng, cũng không cần lo lắng không ai nhặt xác cho tôi. Vậy thì vì cớ gì tôi phải giữ lại phần mộ đó? Tôi phải hủy nó đi, thuận tiện lấy những thứ trong đó ra mang đến đây, về sau còn có thể đổi được chút tiền”Anh nhìn về phía Chân Minh Châu, nói: “Về sau tôi sẽ mời cô ăn uống.”Chân Minh Châu cười: “Ai mời ai cũng chẳng sao cả.”Túc Ninh mím môi, nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó ừ một tiếng.Chân Minh Châu: “Nhưng nếu anh định làm vậy cũng tốt. Vì anh đang sống khỏe mạnh vậy mà đến lăng mộ cũng đã xây xong thì rất xui xẻo.”Tuy rằng không phải là người rất mê tín, nhưng Chân Minh Châu đã có thể xuyên không về cổ đại thì tự nhiên vẫn có chút kiêng kị những chuyện như thế này.Cô nói: “Tôi cảm thấy anh phá hủy nó đi cũng tốt.”Túc Ninh gật đầu, nói: “Thật ra... tôi không quan tâm đến việc có xui xẻo hay không, con người cuối cùng vẫn phải chết, chỉ là tôi không muốn để người khác chiếm tiện nghi. Bản thân tôi còn thiếu tiền, một khi lăng mộ bị đào lên thì tôi còn lại bao nhiêu?”Chân Minh Châu: “Cũng có lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận