Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 296:

Chương 296:
Chương 296:
Thịch thịch thịch.Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên thật sự khiến người ta sợ hãi.Táo Hoa và Cẩu Đản bốn mắt nhìn nhau, hai người mang theo tâm trạng căng thẳng đến gần cửa, Cẩu Đản nắm tay tỷ tỷ rồi đẩy người ra phía sau, nhìn ra ngoài cửa, thấp giọng hỏi: “Là ai?”“Túc Ninh.”Túc Ninh...... Không quen biết a.Ở nơi này bọn họ thật sự không quen biết ai cả, hiện tại bọn họ chỉ quen biết mấy nhà cùng sống trong đại viện, cộng thêm... người ở cửa hàng vải.“Chúng tôi không... không đúng.” Cẩu Đản lập tức mở cửa, vò đầu: “Đại ca, là huynh sao.”Cũng may là ở thời khắc mấu chốt, cậu mơ hồ nhớ đến hình như mình có quen biết một người như vậy, vội vàng nói: “Đại ca sao lại đến đây? Mau vào nhà.”Ngay sau đó cậu quay đầu, vui vẻ, phấn khích nói với Táo Hoa: “Tỷ, đây là vị đại ca mà đệ đã từng nhắc đến, nơi đó còn có chưởng quầy tỷ tỷ, là một đại mỹ nhân.”Táo Hoa mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng, tuy cô bé biết mình có thể có được cuộc sống ổn định như bây giờ là nhờ người này giúp đỡ, nhưng đột nhiên người này lại đến đây vào một đêm mưa gió, khiến bọn họ cảm thấy thấp thỏm bất an.Hơn nữa, làm thế nào mà người này biết hai tỷ đệ bọn họ sống ở đây?Tim cô bé đập nhanh, trong lòng lo lắng bất an, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của đệ đệ, cô bé cũng chỉ có thể yên lặng lui về phía sau một bước, không nói thêm gì nữa.Túc Ninh làm sao không nhìn ra biểu tình của cô gái nhỏ này, anh bình tĩnh nói: “Ta ra ngoài có việc, nghe nói ngươi sống ở gần đây nên thuận đường ghé qua xem một chút, đúng lúc có thể xác minh xem có đúng là ngươi thật sự còn một người tỷ tỷ hay không. Nếu ngươi nói dối thì chẳng phải uổng phí mười lượng bạc của ta hay sao?”Cẩu Đản xoa tay: “Ta không nói dối.”Táo Hoa: “Ta đúng thật là tỷ tỷ của Cẩu Đản, hắn không có nói dối.”Túc Ninh: “Được rồi, cái này cho ngươi.”Cẩu Đản nghi hoặc nhìn hai cái rương, nói: “Đây là cái gì?”Túc Ninh: “Ta ra ngoài làm khách, đúng lúc người đó lại không có ở nhà, trời mưa to như vậy cũng không tiện mang về nên liền cho các ngươi.”Cẩu Đản và Táo Hoa: “...???”Hai người nhìn cái rương với vẻ mặt kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Túc Ninh làm chuyện tốt, tuy lần trước cũng chính anh chủ động trợ giúp Cẩu Đản, nhưng lần đó chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, còn lần này đúng là lần đầu tiên chủ động làm việc tốt nên cử chỉ và lời nói có phần gượng gạo.Anh ho khan một tiếng, nét mặt càng thêm nghiêm túc, nói: “Vậy ta đi trước.”“Đại ca, chờ một chút.”Cẩu Đản vội giữ chặt Túc Ninh, Túc Ninh cúi đầu nhìn mấy ngón tay của cậu nhóc, quả nhiên là đã tìm việc làm, so với phía trước lôi thôi thì hiện tại sạch sẽ hơn rất nhiều, xem ra cũng rất để tâm đến những lời anh từng nói.Túc Ninh: “Có chuyện gì?”Cẩu Đản: “Đại ca, bên ngoài mưa rất lớn, nếu không đêm nay đại ca ở lại đây đi.”Túc Ninh dứt khoát cự tuyệt: “Không được, ta cần phải trở về.”Cẩu Đản vẫn không chịu buông tay, nói: “Vậy, vậy thì cùng nhau ăn cơm tối được không.”Cậu nhìn Túc Ninh với gương mặt tràn đầy cảm kích.Vị đại ca này tuy rằng mặt lúc nào cũng âm trầm, mở miệng thì lúc nào cũng đòi chém đòi giết, nhưng lại là người rất tốt. Những đứa bé ăn mày như bọn họ giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác. Nên họ biết vị đại ca này là một người tốt.Cậu nói: “Đúng lúc ta và tỷ tỷ vẫn chưa ăn cơm.”Táo Hoa dùng sức gật đầu, tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng Táo Hoa vẫn gật đầu.Bọn họ không phải mấy đứa nhỏ không biết tốt xấu.Túc Ninh nhìn hai đứa bé bề ngoài giống nhau đến tám chín phần, lắc đầu nói: “Không được, ta không thể trở về quá muộn, các ngươi tự mình ăn đi.”“Vậy khi nào đệ tiết kiệm được tiền sẽ mua một ít lễ vật đến thăm đại ca.” Cẩu Đản vội vàng lên tiếng.Túc Ninh nhìn thẳng Cẩu Đản Nhi, nói: “Ta nhớ rõ ta đã từng nói ngươi vĩnh viễn không được quay lại đó.”Cẩu Đản chợt nhớ ra, ồ lên một tiếng.Túc Ninh: “Nếu ngươi quay lại tìm chúng ta chính là lấy oán trả ơn.”Cẩu Đản Nhi vội nói: “Đại ca, ta không quay lại đó. Huynh đừng nóng giận.”Túc Ninh: “Ta không tức giận, ta chỉ muốn nhấn mạnh rằng ngươi không được quay lại đó. Chỉ là nếu có việc khẩn cấp cần giúp đỡ thì có thể đến bìa rừng Mãnh Hổ Lĩnh, tìm dịch quán Uy Viễn tiêu cục gần với Đại Sơn Áo Tử Thôn và Vương gia thôn, sau đó tìm Tề chưởng quầy, cứ nói là tìm ta thì bên đó sẽ chuyển lời lại.”Cậu nhớ rõ nơi đó, lúc đại ca tiễn cậu ra ngoài đã dừng chân ở đó, sau đó sắp xếp người tiếp tục giúp cậu khiêng đồ rồi đưa cậu đến phá miếu.“Ta đã biết.” Cậu tò mò nhìn Túc Ninh, hỏi: “Đại ca, làm thế nào huynh biết ta ở nơi này?”Táo Hoa đang đứng bên cạnh lại bắt đầu căng thẳng.Tuy rằng thoạt nhìn Túc Ninh là người tốt, nhưng cô bé lại lo lắng người này tung ra quả ngọt để lừa gạt bọn họ nên trong lòng cảm thấy bất an. Bọn họ là tiểu ăn mày, đã gặp qua rất nhiều người xấu cũng biết không ít kẻ xấu.Túc Ninh cất giọng nhàn nhạt: “Ở trấn này tìm được cặp song sinh đầu trọc thứ hai sao, ta chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể tìm được.”Cẩu Đản: “...”Táo Hoa: “...”Cẩu Đản nhỏ giọng nói: “Đầu tóc của bọn ta đã dài hơn một chút.”Còn không phải đã dài hơn một chút sao? Chỉ là từ đầu trọc thành đầu đinh, dài bằng một lóng tay.Túc Ninh: “Được rồi, ta đi đây. Về sau chắc ta sẽ không đến đây nữa, phải cố gắng sống thật tốt.”Anh nhìn thoáng qua Táo Hoa, nói: “Hai tỷ đệ các ngươi ở cùng nhau thì phải cố gắng giúp đỡ lẫn nhau. Làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút.”Cẩu Đản: “Đại ca...”Cậu nhìn Túc Ninh với ánh mắt không nỡ.Túc Ninh: “Kiếm được tiền thì đừng tiết kiệm, ăn uống đầy đủ vào, người khỏe mạnh thì tốt hơn nhiều so với người chết, có tiền thì cứ tiêu.”Cẩu Đản và Táo Hoa Nhi dùng sức gật đầu thật mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận