Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 162:

Chương 162:
Chương 162:
Vu Thanh Hàn đã dẫn người đi, nên chỗ Chân Minh Châu chỉ còn mấy người Cốc gia. Tuy Chân Minh Châu đã nhờ mấy thím trong thôn đến đây hỗ trợ nhưng cũng không lo lắng đến mấy người Cốc gia.Cô giải thích: "Chỗ cháu có một gia đình rất thích mặc cổ trang, bọn họ còn muốn ở lại đây thêu bình phong nên cần sự an tĩnh, nên mong mấy thím đừng đến đó quấy rầy bọn họ."Thím Bàng gật đầu trước tiên: "Cosplay! Đừng nhìn mấy thím lớn tuổi, thật ra đã thấy nhiều rồi nên có thể hiểu được."Lời nói này không hề giả, vào mùa hè thời tiết tốt sẽ có một vài cô gái trẻ mặc cổ trang đến đây chụp ảnh. Phong cảnh thiên nhiên ở Ly Sơn khá đẹp, nên thu nhập của người dân trong thôn chủ yếu là do khách du lịch mang lại.Mọi người đều đã nên thấy qua những khách mặc cổ trang nên có thể hiểu được."Yên tâm, các thím sẽ không quấy rầy bọn họ, thím còn gặp qua những người kỳ quái hơn. Cố ý nói chuyện văn vẻ, thím đây nói chuyện bình thường thì họ lại giả vờ như nghe không hiểu. Thím còn tưởng là gặp được người xuyên qua, trong ti vi không phải hay chiếu những bộ phim xuyên không sao? Nhưng khi lão Ngưu không cẩn thận làm dính nước vào giày cô gái đó thì cô ta lập tức lớn tiếng mắng chửi người, nói là giày của cô ta bao nhiêu tiền, một hai bắt lão Ngưu quét mã đền tiền cho cô ta. Lúc đó lại không giả vờ văn vẻ nữa."Chân Minh Châu bật cười.Lúc này, một thím khác là thím Vương đến đây kiếm thêm thu nhập cũng lên tiếng: "Nếu xuyên qua đều là hiện đại xuyên về cổ đại, nào có chuyện cổ đại xuyên đến hiện đại.""Đúng vậy, đều là từ hiện đại xuyên về cổ đại rồi gả cho vương gia hay hoàng đế gì đó.""Gần đây tôi đang xem một bộ phim Bá đạo vương gia yêu ta..."Chân Minh Châu: Sở thích của mọi người thật đa dạng.Bất quá, khi về già có thể làm bất cứ điều gì mình muốn cũng là một chuyện rất hạnh phúc."Ở bên này thì không cần quét dọn căn phòng kia, giáo sư Vu tạm thời đặt đồ vật ở nơi đó..."Mấy thím trao đổi ánh mắt ái muội với nhau."Phía bên kia thì không cần quét dọn căn phòng đầu tiên trên lầu hai, có một nhà năm người đang trọ ở đó.""Một nhà năm người đều ở cùng nhau?"Chân Minh Châu gật đầu."Căn phòng đó chỉ là phòng bình thường thôi, sao lại không ở hai phòng? Một nhà năm người ở một phòng hình như khá chật?"Thím Bàng nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt đồng tình, nói: "Vị trí homestay của cháu không được tốt nên khách trọ cũng không tốt lắm."Chân Minh Châu: "Không sao ạ, bọn họ ở đây lâu, tế thủy trường lưu, như vậy còn tốt hơn không có khách, mấy thím nói xem có đúng không?"Mấy thím đều gật đầu, chưa kể Chân Minh Châu còn rất nhiều việc phải làm.Thím Bảy hỏi: "Minh Châu à, ba cháu có trở về ăn tết không? Lão Chân này vừa đi du lịch liền không thấy bóng dáng. Cả ngày chỉ có thể nhìn thấy ông ấy trên vòng bạn bè."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Cháu cũng không khác gì mọi người, cũng chỉ có thể nhìn thấy ông ấy trên vòng bạn bè. Nhưng thời điểm đón tết ba cháu chắc chắn sẽ trở về, như thế nào cũng không thể bỏ mặc một tiểu khả ái như cháu ở nhà, đúng không?"Thím Bảy bật cười.Thím Bàng cũng gật đầu: "Đương nhiên rồi, Minh Châu lúc nào cũng rất đáng yêu."Bà nhìn kỹ khuôn mặt của Chân Minh Châu, suýt chút nữa nhịn không được đưa tay lên sờ, bà cảm khái: "Minh Châu à, cháu chăm sóc da như thế nào mà càng ngày lại càng đẹp vậy. Nhìn xem gương mặt nhỏ ngày càng trắng hồng, mịn màng.""Cháu đang dùng mỹ phẩm gì vậy, để dì nói con gái dì mua dùng, con bé nhỏ tuổi hơn cháu nhưng trông già dặn hơn. Nếu con bé có thể xinh đẹp và thân thiện dễ gần như cháu thì dì cũng không cần lo lắng việc tìm đối tượng cho con bé." Thím Bàng nói vào.Chân Minh Châu: "... Thím Bàng à, không phải con gái thím năm nay mới hai mươi tuổi thôi sao? Vì sao lại gấp gáp vậy?"Thím Bàng nói một cách hợp tình: "Không phải dì giục cưới, dì cũng không sốt ruột, nhưng nếu không ra tay sớm một chút thì mấy chàng trai tốt không phải bị người khác đoạt mất sao? Trước hết phải tìm một anh chàng tốt đã, nếu không hợp thì có thể đổi người khác. Phải tìm hiểu nhiều người thì mới tìm được người thích hợp, có đúng không?"Chân Minh Châu: "... Dạ." Suy nghĩ của thím rất hiện đại nha.Thím Bàng sâu kín nói: "Cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người yêu thầm, chỉ cần nhắm mắt cũng có thể tìm được một người không tồi. Con gái thím thì không được như vậy! Cháu nói thử xem cháu dùng mỹ phẩm dưỡng da hiệu gì để thím đi mua.Chân Minh Châu: "Cháu cũng chỉ dùng loại bình thường, không đắt lắm. Cháu nghĩ do bây giờ cháu không phải chịu nhiều áp lực, thím cũng biết cháu tự kinh doanh homestay nên không cần đối mặt với việc học hay những công việc ở chỗ làm. Homestay là của cháu, cháu lại không mua hàng xa xỉ nên tiền kiếm được cũng đủ dùng. Những người không phải chịu áp lực thì tinh thần rất thoải mái, có đúng không?""Cháu nói cũng có lý. Thím cảm thấy cuộc sống ở trong thôn còn tốt hơn so với cuộc sống đại học ở thành thị của con gái thím."Thím Bảy: "Bà có thể nói vậy mà được à, sao có thể so sánh với một cô gái nhỏ tuổi đôi mươi?"Thím Bàng: "Vốn dĩ tôi nhìn cũng không tồi nha, bà nhìn xem không phải làn da tôi khá đẹp sao?"Hai người cười đùa cùng nhau đấu võ mồm, đây cũng là cách thức ở chung của hầu hết mọi người trong thôn.Chân Minh Châu: "Thím Bàng, cháu định mua mấy bình tương ớt nhà thím làm."Thím Bàng: "Cháu muốn mua nhiều ít?"Chân Minh Châu: "Cháu muốn mua nhiều một chút, nhà cháu ăn rất nhanh, đôi khi khách trọ cũng thích."Mấu chốt là nhà cô có một chuột thích trộm đồ, chính xác người đó chính là Vu Thanh Hàn, anh ấy không hề nghĩ mình là người ngoài, cứ thích lấy đồ của cô ăn, còn nói sẽ mua mấy thứ khác cho cô. Mỗi lần anh lấy cũng không ít."À, thím Vương, có phải nhà thím làm rất nhiều lạp xưởng không ạ? Có thể để lại cho cháu một ít được không?"Thím Vương: "Cháu muốn nhiều ít?"Chân Minh Châu: "Càng nhiều càng tốt."Thím Vương cười nói được.Chuyện này được quyết định một cách nhanh chóng, mọi người đều vui vẻ.Chân Minh Châu: "Chút nữa cháu sẽ trả tiền cho mọi người luôn.""Được, con bé này cũng quá vội vàng rồi."Chân Minh Châu: "Cháu muốn mua rất nhiều thứ để chuẩn bị ăn tết, đợi đến ba cháu trở về là không kịp rồi.""Bà cháu định lái xe trở về sao?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Không phải ạ, như vậy không tiện, hơn nữa nếu lái xe thì mất bao lâu mới về đến nhà? Ông ấy định tìm một chỗ gửi xe rồi mua vé máy bay về đây. Ông ấy nói như vậy sẽ không làm chậm trễ chuyến đi, năm sau có thể trực tiếp rời đi.""Hiện tại giao thông phát triển nên đi lại cũng thật thuận tiện, muốn đi đâu chỉ cần đi máy bay là được.""Đúng vậy."Mấy thím khác đang quét dọn phòng đều nói: "Phòng bên này vẫn còn người ở, khách đến đây thuê trọ cũng không ít?"Chân Minh Châu gật đầu: "Vẫn có người thưởng xuyên đến thuê phòng. Tuy chỗ cháu hơi hẻo lánh một chút nhưng vẫn có một số người thích phong cách cổ xưa.""Cũng đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận