Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 153: Chương 153
Chương 153: Chương 153
Thời điểm bọn họ kết thúc công việc đã là xế chiều, vì lần này có rất nhiều người nên mấy người Lý gia cũng không có cơ hội nói chuyện với Chân Minh Châu. Tuy nhiên lần này bọn họ cũng đổi được một xe lương thực lớn, thêm một ít đồ dùng và đồ giữ ấm.Bởi vì Chân Minh Châu cũng giao dịch với Cửu hoàng tử, nên cô có mấy thứ như là vàng bạc, nhưng người Lý gia cũng không muốn những thứ này. Có lẽ là vì trước đó bọn họ đã từng chịu qua cảm giác đói khát nên càng muốn đổi những thứ có thể ăn hoặc sử dụng trong gia đình.Thời điểm thiếu thốn lương thực thì dù có vàng bạc cũng khó mà mua được cái gì để ăn, vì thế bọn họ khao khát có được lương thực hơn cả vàng bạc.Có lẽ qua một vài năm nữa bọn họ quên đi những năm nay gian khổ đã qua, lúc đấy mới muốn dành dụm một ít vàng bạc, còn bây giờ thì vẫn muốn có lương thực.Đoàn người xuất phát rời khỏi homestay, đồng hành còn có Vu Thanh Hàn và nhóm người Trương Lực.Vu Thanh Hàn khảo sát địa hình cần có sự hỗ trợ của nhóm người Trương Lực, vì dù Vu Thanh Hàn lợi hại thế nào thì vẫn khác với người cổ đại.Chân Minh Châu nhìn bọn họ xuất phát, nói: "Mọi người lên đường cẩn thận."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Cô đang quan tâm tôi sao?"Người này lại bắt đầu miệng tiện rồi, Chân Minh Châu cười lạnh, nói: "Đến đây để tôi sờ thử xem da mặt anh rốt cuộc có bao nhiêu lớp, đúng là da mặt dày."Nàng vươn tay chọc chọc Vu Thanh Hàn, nói: "Anh không thể nhận biết rõ bản thân mình chỉ là công cụ hình người thôi à, sao lúc nào cũng muốn dát vàng lên mặt mình vậy."Vu Thanh Hàn: "Không phải."Chân Minh Châu: "Sao lại không."Vu Thanh Hàn giả vờ ủy khuất, dựa vào bả vai A Cửu.A Cửu im lặng, thành thật mà nói thì hắn cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.Hắn lặng lẽ nhích người một chút, nói: "Vu thần y, ngài nói chuyện thì cứ nói, đừng dựa vào vai tôi như vậy."Vu Thanh Hàn phiền muộn: "A Cửu cũng là người tàn nhẫn."Nguyên Tuấn: Thật là đau đầu mà.Có một loại người luôn có thể khiến người khác đau đầu. Không phải ai khác, mà chính là vị đang đứng trước mặt bọn họ. Nhưng cũng may người này đã nhanh chóng khởi hành, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn rời đi.Lan ca nhi ghé vào cửa sổ, tò mò nhìn ra bên ngoài, nói: "Bọn họ đều đi rồi."Nghe vậy Cốc Chi Tề mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi."Mấy ngày nay áp lực tâm lý của hắn rất lớn, Vương thị nhìn ra được tâm tư của chồng mình, bèn nói: "Chàng cũng đừng lo lắng quá nhiều."Cốc Chi Tề cười khổ, nói: "Ta cũng không muốn lo lắng, chỉ là ta không khống chế được bản thân."Thời điểm bọn họ lên đường chạy trốn cũng không có cảm giác gì. Lúc ấy thậm chí ông còn nghĩ nếu thật sự bị bắt, thì người một nhà bọn họ cũng luôn ở bên nhau, cùng lắm thì cùng nhau chết. Nhưng có những việc xảy ra ngoài dự đoán của bọn họ, may mắn họ đến được nơi này, lại được sống những ngày an nhàn.Nhưng con người khi đã quen với cuộc sống an nhàn thì lại càng sợ thay đổi.Lần này đột nhiên có nhiều người đến đây khiến Cốc Chi Tề cảm thấy bàng hoàng.Vương thị: "Tướng công, chúng ta không làm chuyện xấu, chúng ta mới là người bị hại. Ta tin tưởng ông trời sẽ không đuổi tận giết tuyệt chúng ta."Cốc Chi Tề ừ một tiếng, cầm tay vợ mình.Lúc này, Chân Minh Châu cũng đang nghĩ đến chuyện của vợ chồng Cốc Chi Tề, liền đem mọi chuyện kể lại hết cho Nguyên Tuấn."A Cửu, nếu bọn họ thật sự bị hãm hại, anh có thể giúp bọn họ một tay không? Tôi có thể đưa anh những thứ anh muốn như một lời cảm tạ."Nguyên Tuấn không đồng ý nói: "Nếu cô nói như vậy chính là khách khí với tôi. Dù có việc gì, cô cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Như vậy thì không cần, tôi cảm thấy không quen."Nguyên Tuấn im lặng nhìn về phía Bạch Viễn."Cô nói Cốc Chi Tề có phải là nhân sĩ Giang Nam, phụ thân hắn là huyện lệnh, thê tử xuất thân từ danh gia thêu thùa Vương thị không?"Chân Minh Châu lập tức gật đầu: "Đúng vậy, ông biết bọn họ sao?"Cô thật sự kinh ngạc.Bạch Viễn lắc đầu, nói: "Không, ta không quen nhưng ta biết người này."Nguyên Tuấn giải thích: "Lão sư của tôi đã nhìn qua cái gì hay gặp qua ai đều sẽ không quên. Cả nước trên dưới có mấy trăm quan viên, những người chức vị cao thì không cần phải nói; nhưng những quan viên nhỏ như huyện lệnh, huyện thừa ông ấy đều thuộc như lòng bàn tay, thậm chí có thể nói lai lịch của từng người trong gia đình họ."Chân Minh Châu kinh ngạc trợn to mắt: "Thật là lợi hại."Nguyên Tuấn gật đầu: "Đương nhiên, nếu không sao có thể là sư phụ của tôi được."Nguyên Tuấn thật sự không hề giấu giếm chuyện gì với Chân Minh Châu, hắn ăn ngay nói thẳng: "Trước kia tôi không muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng các vị huynh trưởng không định buông tha cho tôi, vì lão sư quá lợi hại nên tất cả đều xem tôi như cái gai trong mắt."Hơn nữa, lúc trước khi nhà Bạch Viễn gặp chuyện, bọn họ chỉ dửng dưng đứng nhìn, sao lại có thể vì ông mà bị liên lụy đến kết cục thê thảm chứ?Không ít người còn nhân cơ hội này ra tay, muốn lợi dụng bệnh tình của ông để giết chết ông.Trên quan trường, đôi khi quá tài giỏi cũng chưa chắc là chuyện tốt, chỉ khiến người khác kiêng kị hơn.Chân Minh Châu: "Nếu ông biết Cốc gia thì tốt quá, hiện tại gia đình bọn họ đang ở trong quán trọ của tôi. Thật ra tôi không biết những gì hắn nói là thật hay giả, nhưng theo tôi quan sát thì hắn không giống như đang nói dối. Nếu tôi nhìn nhằm người, bọn họ đúng là tội phạm bỏ trốn, thì xem như tôi chưa nói gì; còn nếu bọn họ thật sự bị hãm hại thì hy vọng điện hạ có thể giúp họ một phen."Nguyên Tuấn: "Tôi biết, cô vẫn luôn tốt bụng như vậy."Luôn chân thành giúp đỡ người khác.Hắn quay sang hỏi Bạch Viễn: "Lão sư, người biết chuyện của Cốc Chi Tề sao?"Bạch Viễn: "Đúng lúc tôi cũng biết chút chuyện về Cốc Chi Tề mà bà chủ vừa nhắc đến, có liên quan đến Nhị hoàng tử."Chân Minh Châu: "Đúng đúng, tên khốn gạ gẫm vợ người ta nói em gái hắn là tiểu thiếp của Nhị hoàng tử, hắn cũng là người bị sát hại."Bạch Viễn suy nghĩ một chút nói: "Tôi nghĩ đây là một cái bẫy."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Cô nghi hoặc hỏi: "Cái bẫy? Là nhằm vào ai?"Bạch Viễn: "Tôi có nghe qua về Cốc Chi Tề, tôi nghĩ quanh đi quẩn lại thì cái bẫy này chính là nhằm vào hắn. Ban đầu, tôi có xem qua cáo thị truy nã hắn. Bởi vì người bị hại có quan hệ với phủ Nhị hoàng tử nên tôi xem hồ sơ rất tỉ mỉ. Hồ sơ ghi rất chi tiết, vô cùng hoàn mỹ không có sơ hở, bằng chứng như núi. Chẳng qua càng như vậy thì tôi lại càng khó tin tưởng được, vì trên đời này không có gì là hoàn mỹ tuyệt đối. Tôi kiểm tra hồ sơ, thử liên hệ với bản thân thì phát hiện Cốc Chi Tề này có vài điểm thú vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận