Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 286:
Chương 286:
Có lẽ vì Từ Nhất Ninh tiếp thu được nhiều kiến thức, nên về sau khi hắn trở về kinh thành tiếp tục việc làm ăn buôn bán, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay hắn cũng có thể ngửi được có điều gì đó không thích hợp, khi làm việc cũng không xem xét một hai mà cẩn thận suy xét đến tận bốn năm mặt của vấn đề.Nhưng những chuyện này đều là chuyện sau này, hiện tại Từ Nhất Ninh vẫn đang nói với Chân Minh Châu tìm cho hắn một vài bộ phim truyền hình tương tự để học hỏi.Chân Minh Châu gật đầu: "Được thôi."Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Cậu xem thì cứ xem, nhưng cũng phải có chính kiến của riêng mình. Cậu phải biết rằng những cốt truyện này đều có một số yếu tố được thêm thắt vào, nếu vận dụng vào thực tế thì không hay lắm."Từ Nhất Ninh cười: "Điều này tôi biết."Chân Minh Châu nói xong liền trở lại phòng khách, Túc Ninh đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn cô.Chân Minh Châu hỏi: "Sao vậy?"Túc Ninh: "Không có việc gì, bên kia đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Tôi thấy cô ấy khá căng thẳng nên không nói gì thêm."Thật ra, những người đến đây đều cảm thấy khẩn trương, lo lắng, nhưng cũng được chia thành các dạng khác nhau.Đa phần bọn họ cảm thấy căng thẳng là vì nơi này quá đặc biệt, nhưng người vừa đến đây sợ hãi còn vì một nguyên nhân khác.Cô lại gần Túc Ninh, ranh mãnh nói: "Tôi nghĩ trong túi của cô ấy nên có một thứ rất quan trọng. Mỗi lần tôi liếc nhìn chiếc túi, cô ấy đều căng thẳng rồi ôm chặt lấy."Túc Ninh bật cười: "Nếu không có việc gì thì trời mưa to thế này ai lại chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh, cũng không ai ngại mình sống quá lâu "Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng là như vậy."Cũng giống như Lý gia ở Đại Sơn Áo Tử Thôn, tuy rằng quan hệ giữa cô và bọn họ rất tốt, nhưng nếu có thể liền cố gắng không đến đây.Chân Minh Châu hiểu rõ, dù quan hệ tốt thì cũng không cần mạo hiểm chạy đến đây.Phải biết rằng nơi này thật sự có lão hổ.Tuy rằng, Chân Minh Châu chưa bao giờ nhìn thấy.Chân Minh Châu ngập ngừng nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy hổ dù chỉ một lần."Túc Ninh cười nói: "Bởi vì cô chưa từng đi ra ngoài. Cô còn nhớ lần đầu tiên tôi đến đây không?"Chân Minh Châu gật đầu, nhàn nhạt nói: "Nhớ rõ, anh đã đập nát mấy cái camera giám sát của tôi."Túc Ninh: "..."Sao cô lại nhớ rõ chuyện này vậy?Anh ho khan một tiếng, nói: "Còn không phải là do tôi cảm thấy vậy đó vẫn luôn nhìn tôi hay sao? Không nghĩ đến thật sự là có người đang nhìn."Hiện tại anh đã biết đó là cái gì, nhưng lúc ấy thật là cái gì cũng không biết."Nhưng tôi không phải muốn nói đến việc này. Lúc ấy, tôi đã đập vỡ vài cái camera giám sát, vậy mà cô vẫn không đi ra mở cổng? Sau đó, toà nhà này biến mất, tôi phải ở trong rừng suốt mấy ngày và đã nhiều lần nhìn thấy hổ, may là tôi kịp thời lẩn tránh."Chân Minh Châu trợn to mắt: "Thật sự có lão hổ."Sau đó vội vàng hỏi: "Có đáng sợ không?"Túc Ninh gật đầu: "Chuyện này còn phải nói sao? Thật sự rất dọa người, vì thế tôi cảm thấy những người thường đến đây tìm cô đúng là vận khí không tồi."Chân Minh Châu: "Bởi vì trên người họ có mang theo một loại thuốc bột."Chân Minh Châu thấy Túc Ninh kinh ngạc, liền giải thích: "Trước kia nhóm người Trương Lực bị hổ tấn công, lúc ấy tôi đã nói lại với giáo sư Vu, anh ấy đã chuẩn bị cho bọn tôi một ít thuốc bột. Hổ rất ghét mùi hương của loại thuốc bột này, nếu không có lý do gì đặc biệt nó sẽ không đến gần. Sau khi thuốc bột được sử dụng hết họ cũng không hỏi tôi, nhưng tôi thấy mỗi lần họ đến đây đều đeo túi thơm, hẳn là bên trong chứa thuốc bột. Tôi đoán là ai đó đã dựa vào thuốc bột mà tôi đưa cho bọn họ điều phối ra loại thuốc bột tương tự. Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vốn dĩ thuốc bột được làm bằng thảo dược, nếu là đại phu có y thuật cao thì không khó để nghiên cứu ra các thành phần của loại thuốc bột này."Túc Ninh: "Thì ra là vậy.""Tuy loại bột này có công hiệu nhưng cũng không phải vạn năng, chỉ mang lại hiệu quả tương đối. Nếu mùi máu tanh nồng nặc sợ là không thể áp chế được. Do đó, không thích hợp để những người đã từng đến đây sử dụng. Tôi không thể cung cấp cho bọn họ loại thuốc bột này trong thời gian dài, việc này cũng không thực tế. Quan trọng nhất là bọn họ không có võ công như nhóm người Trương Lực. Thuốc bột chỉ mang tính hỗ trợ, chủ yếu là phải có được thân thủ như Trương Lực. Với sự trợ giúp của thuốc bột thì bọn họ có thể rời khỏi, nhưng những người khác thì chưa chắc."Nói tóm lại thì thuốc bột này đúng là có tác dụng, nhưng không phải tuyệt đối.Còn nhóm người Trương Lực thường xuyên đến đây nhưng không gặp phải vấn đề gì cũng là vì bọn họ có võ công."Xem ra không thể thường xuyên đi lại trong Mãnh Hổ Lĩnh."Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy. Vì thế những người đến đây nếu không phải là người không biết Mãnh Hổ Lĩnh là nơi nguy hiểm, thì chính là thật sự cùng đường."Nói đến đây, Chân Minh Châu lại gần Túc Ninh nhỏ giọng nói thầm: "Này, anh nói thử xem chị gái vừa đến đây hôm nay là người như thế nào?"Nếu là trước đây, chắc chắn Chân Minh Châu sẽ không nói những lời này, nhưng hiện tại... mọi việc đã khác nhau, bây giờ bọn họ đã là người một nhà.Nhìn xem, đãi ngộ khi có được thân phận chính thức và không có thân phận kém xa nhau.Chân Minh Châu: "Tôi cảm thấy chị ấy dường như có điểm kỳ quái."Túc Ninh cũng học theo cô, thấp giọng lẩm bẩm: "Cô ấy hẳn là người xuất thân từ một gia đình có điều kiện. Cô ấy vừa đi vào, tôi đã bắt đầu quan sát. Mặc dù tay cô ấy bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được làn da không hề thô ráp, người trong gia đình bình thường vì cuộc sống sao có thể không lao động? Hẳn là gia đình khá giả. Mặt khác, có thể cô ấy đã làm chuyện xấu, ít nhất là cô ấy cảm thấy đó là chuyện xấu, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, như chim sợ cành cong."Chân Minh Châu: "Tôi sẽ không thu lưu phải kẻ xấu đấy chứ?"Túc Ninh suy nghĩ, nói: "Thoạt nhìn thì không phải."Anh cẩn thận suy nghĩ thêm, nói: "Nếu nói cô ấy là người xấu thì không giống lắm."Chân Minh Châu: "Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận