Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 86: Quá Nhỏ 3

Chương 86: Quá Nhỏ 3
Chương 86: Quá Nhỏ 3
Vốn dĩ Chân Minh Châu có 70 vạn để phòng thân, nếu không cô cũng chẳng dám suốt ngày sống cuộc sống cá mặn.Tuy rằng số tiền này trong mắt nhiều người không lớn, nhưng Chân Minh Châu không phải là người tham vọng lớn nên chọn cách sống an nhàn.Thế nhưng mấy ngày trước vì phải chuẩn bị vật dụng để trao đổi với Nguyên Tuấn và Lý lão đầu, nên số tiền trong thẻ ngân hàng của cô phút chốc đã bay mất 50 vạn.Đừng nghĩ những thứ cô chuẩn bị không có gì đặc biệt nên không đáng giá, nhưng nếu số lượng nhiều thì cũng phải tiêu tốn không ít tiền.Đây cũng là lý do Trương Vũ nói cô nếu không đủ tiền thì có thể nợ lại. Nhưng Chân Minh Châu vẫn chủ động trả tiền trước, còn hiện tại thì...Cô vuốt vuốt gương mặt đỏ bừng của mình, cảm thấy bản thân đã phát tài.Trước khi tốt nghiệp đại học, vận may của Chân Minh Châu đều tập trung hết vào việc học, còn sau khi tốt nghiệp cô lại gặp nhiều may mắn trên con đường tài vận.Không cần phải nhắc đến sự kiện có xác suất thấp như trúng số, bây giờ lại còn gặp được sự việc kỳ quái này.Hơn nữa, đường tài vận này có lẽ vẫn sẽ kéo dài. Số tiền hôm nay Chân Minh Châu nhận được chỉ là phần của san hô đỏ. Vì san hô được thu mua nội bộ sau đó giao lại cho viện bảo tàng, không bán ra bên ngoài nên cô nhận được tiền rất nhanh.Còn hai mươi khối ngọc bội Chân Minh Châu nộp lên phải đợi bán ra bên ngoài mới có thể thanh toán tiền. Nhưng cô nghe nói loại đồ vật như ngọc bội cũng rất dễ bán. Chân Minh Châu xoa xoa tay, có chút kích động.À không, phải nói là rất kích động.Sau khi xuống máy bay, Chân Minh Châu liền lái xe về nhà. Có dịp đi vào thành phố cô mới nhận ra một điều, từ sân bay lái xe về nhà cô ở nông thôn mất đến một tiếng rưỡi.Tuy nhiên, bây giờ Chân Minh Châu cũng không gấp phải về nhà ngay mà đi đến trung tâm thương mại. Chạng vạng, trung tâm mua sắm đã rực rỡ ánh đèn. Chân Minh Châu cũng không đi dạo mà trực tiếp đi vào cửa hàng trang sức.Mấy ngày trước là sinh nhật Lâm Nghiên, cô chỉ làm một cái bánh kem gửi qua, còn quà sinh nhật thì vẫn chưa mua được.Không phải Chân Minh Châu quên mất, mà lúc đó cô không có cách nào ra khỏi nhà. Làm sao cô dám ra ngoài khi Nguyên Tuấn và tên đầu trọc vẫn còn ở homestay? Vì thế mới kéo dài đến hôm nay.Chân Minh Châu nhìn chiếc vòng tay bằng vàng, không chút do dự lên tiếng: "Cô ơi, làm phiền cô lấy chiếc vòng này cho tôi xem một chút."Lâm Nghiên là người không quan tâm đến hàng hiệu, mỹ phẩm nổi tiếng hay các thiết bị công nghệ như điện thoại, máy tính cao cấp.Nhưng cô ấy thích nhất là trang sức bằng vàng.Chân Minh Châu cũng không hiểu rõ nguyên nhân; nhưng theo mẹ Lâm nói thì thời điểm Lâm Nghiên mới ba tuổi, vẫn là một con nhóc chân ngắn đã lén đeo trang sức của bà nội cô ấy, kết quả là bị ăn đòn. Lúc ấy, cô nhóc Lâm Nghiên đã nghiến răng nghiến lợi thề rằng sau này mình phải mua thật nhiều trang sức bằng vàng.Lâm Nghiên nhất định không thừa nhận.Nhưng hầu hết tất cả đều biết việc cô ấy thích trang sức bằng vàng.Cỡ tay của Chân Minh Châu cùng Lâm Nghiên gần bằng nhau, vì thế cô đeo vừa thì Lâm Nghiên khẳng định cũng sẽ đeo vừa.Chân Minh Châu đeo thử chiếc vòng tay, cảm thấy rất vừa vặn, mỉm cười hỏi: "Trọng lượng của chiếc vòng này là bao nhiêu?"Nhân viên bán hàng lập tức mỉm cười, nói: "Chiếc vòng này nặng 98 khắc, giá vàng hiện là 518 tệ một khắc, chi phí gia công là 2. 800 tệ. Đại khái giá của chiếc vòng này là khoảng 5 vạn."Chân Minh Châu gật đầu: "Cô gói cho tôi chiếc vòng này đi, tôi quẹt thẻ."Nhân viên bán hàng nâng mi, mặt mày hớn hở: "Được, xin chờ một lát."Một thành phố nhỏ như bọn họ cũng không phải như Thượng Hải có nhiều kẻ có tiền. Trên cơ bản những món trang sức có giá tiền như vậy không dễ bán ra. Hơn nữa, đã có nhiều người xem qua nhưng không định mua, nên lần này bán được cô ta đương nhiên vui vẻ.Nhân viên bán hàng: "Tiểu thư muốn xem những món khác sao?"Chân Minh Châu lắc đầu, mỗi lần cô mua sắm thường quyết định rất nhanh, sau khi thanh toán liền xách túi xách chuẩn bị chạy lấy người"Chân Minh Châu đúng không?"Chân Minh Châu xoay đầu lại liền cười, cô gọi: "Dì Lâm."Cô lập tức đi lên ôm bà, làm nũng: "Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được dì ở đây!"Dì Lâm: "Không phải dì quên mất sinh nhật của Nghiên Nghiên nhà dì sao? Nên nhanh chóng đến đây nhìn xem nên mua tặng con bé cái gì."Chân Minh Châu im lặng.Dì Lâm nhìn Chân Minh Châu xách theo cái túi nhỏ, khóe miệng hơi run rẩy, nói: "Con đây là mua quà cho Nghiên Nghiên sao?"Chân Minh Châu cười cười.Dì Lâm hơi nhíu mày, bà nói: "Cháu chỉ là một một gái vừa mới tốt nghiệp đại học, kiếm tiền cũng không dễ dàng thì mua quà cáp làm gì cho tốn kém, chỉ cần tặng con bé một chiếc thiệp chúc mừng là được rồi."Dì Lâm vẫn còn mang suy nghĩ chung của những phụ nữ trung niên: "Homestay nhà cháu khai trương việc kinh doanh có tốt không?"Chân Minh Châu: "Dạ khá tốt. Mà dì định mua cho Nghiên Nghiên cái gì vậy? Để con tư vấn giúp dì."Dì Lâm: "Dì chọn cho con bé đôi khuyên tai nhỏ nhất thôi."Chân Minh Châu bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận