Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 53: Chương 53: Người Hữu Dụng 5
Chương 53: Chương 53: Người Hữu Dụng 5
Thật ra Chân Minh Châu bị đánh thức bởi từng đợt tiếng hét chói tai. Cách âm nhà cô đúng là không tốt lắm. Cô mơ màng lấy điện thoại di động ra, có tín hiệu nha.Như vậy có thể khẳng định trời đã tạnh mưa, homestay cũng xuyên về hiện đại.Chân Minh Châu biết giáo sư Vu đang làm thử nghiệm nên cũng không vội đi xuống lầu.Liền nghĩ nhắn tin WeChat cho Lâm Nghiên: Nghiên Nghiên bảo bối, trời mưa to đi ngủ là thích hợp nhất.Một vài giây sau, Lâm Nghiên trả lời bằng biểu tượng cảm xúc hung dữ: Đêm qua bà đây tăng ca cả đêm, hôm nay lại đi làm. Cậu còn dám khoe khoang với mình, là muốn bị đánh sao?"Chân Minh Châu gọi video trò chuyện. Bên kia điện thoại, hai mắt Lâm Nghiên thâm quầng nghiêm trọng, kẹp tóc đơn giản, cô vừa kết nối điện thoại liền nhìn thấy gương mặt phấn nộn của bạn mình: "Đáng ghét! Cậu thật sự vừa mới ngủ dậy."Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy nha."Cô dựa vào đầu giường, lại nói: "Nếu quấy rầy cậu thì hôm khác nói chuyện nha."Lâm Nghiên: "Không quấy rầy, người khác không quan trọng bằng cậu."Lời này Chân Minh Châu không dám tin tưởng, lần trước không biết người nào nói như vậy, sau đó liền cúp máy ngay.Cô nói: "Tớ có gửi hương xuân cho cậu, tuy không đáng tiền nhưng là thực phẩm thuần thiên nhiên, cậu phải ăn uống thật tốt đó. Nếu không chú và dì sẽ rất lo lắng cho cậu."Lâm Nghiên: "Tớ biết rồi."Cô nhìn Chân Minh Châu: "Cậu đó, thời điểm học đại học hai mắt cậu thâm quầng chẳng khác gì tớ, tiều tụy như cún. Hiện tại như thanh thủy xuất phù dung, quả nhiên làm cá mặn sẽ biến con người thành mỹ nhân."Chân Minh Châu cười: "Trước kia, mỗi ngày đều bận rộn, không được nghỉ ngơi thật tốt, tự nhiên tinh thần cũng không tốt. Hiện tại, tớ thật thanh nhàn."Lâm Nghiên: "Hừ, cậu đúng là không biết cầu tiến."Chân Minh Châu duỗi người, lẩm bẩm: "Cậu cũng biết mà, tớ vốn dĩ đâu phải người cầu tiến."Chân Minh Châu cất giọng mềm mại, đương nhiên cô chỉ như vậy trước mặt ba Chân cùng Lâm Nghiên. Trước mặt người khác thì chưa bao giờ.Giọng Chân Minh Châu mang theo vài phần nũng nịu: "Mấy ngày nữa là đến sinh nhật cậu, tớ đến Thượng Hải thăm cậu nhé?"Lâm Nghiên: "Cậu đến thật sao?"Cô cao hứng: "Được nha, nếu cậu đến... À mà không được, mấy ngày này tớ đều phải tăng ca, nếu cậu đến tớ cũng không có thời gian đi với cậu."Chân Minh Châu rũ đầu xuống, nhưng rất nhanh cô đã nói: "Tớ làm một cái bánh kem gửi qua cho cậu nhé?"Lâm Nghiên kích động: "Thật sao."Chân Minh Châu trả lời: "Đương nhiên."Lâm Nghiên bắt đầu lải nhải: "Tớ muốn size to, siêu to, hiện tại tớ đặc biệt thích ăn ngọt."Chân Minh Châu cười nói: "Không thành vấn đề. Tớ còn làm thịt khô, cũng sẽ gửi qua cho cậu luôn."Lâm Nghiên liên tục đồng ý.Chân Minh Châu lại nói: "Tớ xem nếu còn có món gì ngon sẽ gửi qua luôn cho cậu."Hai người đang nói chuyện, Lâm Nghiên đột nhiên che màn hình lại, nói: "Bên này tớ có việc bận, tới cúp máy nhé, sau này lại nói tiếp."Sau khi cúp máy, Lâm Nghiên quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy tên cẩu độc thân đang ở phía sau nhìn lén, cô nghiêm mặt nói: "Mấy người nhìn gì mà nhìn, muốn bị đánh sao?"Một anh chàng cẩu độc thân dáng vẻ mũm mỉm, cười nịnh nọt: "Em gái Lâm, chị em của cô còn đẹp hơn minh tinh."Một người khác càng nịnh nọt hơn: "Cô ấy còn độc thân đúng không? Em gái Lâm à, xem anh đáng thương như vậy có thể giới thiệu cô ấy cho anh không...""Tôi lớn tuổi nhất mà vẫn còn độc thân, vậy mà mấy người không biết xấu hổ..."Những người khác cũng tranh nhau nói chuyện. Lâm Nghiên còn chưa nói lời nào đã bị bọn họ chặn họng.Lâm Nghiên: "Tránh qua một bên, đàn ông trong thiên hạ đều không xứng với chị em của tôi."Cô hiên ngang nện từng bước đi ra ngoài! Xí!"Lâm Nghiên a..."Lâm Nghiên lớn tiếng: "Lão đại, bọn họ lười biếng."Mọi người lập tức ai về chỗ nấy.Lâm Nghiên: "A!" một tiếng, muốn đấu với tôi! Quá gà!Sau khi cúp điện thoại, Chân Minh Châu đứng dậy định đi xuống lầu. Sau khi ngủ dậy cô liền cảm được chân có hơi đau. Vì thế, cô quyết định không đi nữa, chỉ đơn giản là gọi video cho giáo sư Vu.Vu Thanh Hàn rất nhanh đã bắt máy: "Cô tỉnh rồi?"Chân Minh Châu nói với giọng mũi: "Ừ, chân tôi đau nên tôi sẽ không xuống lầu."Vu Thanh Hàn liền hỏi: "Rất nghiêm trọng sao? Có tiện để tôi lên xem một chút không?"Có một điểm Chân Minh Châu rất hài lòng về Vu Thanh Hàn, giọng anh nói chuyện khá lớn nhưng lại rất có chừng mực.Chân Minh Châu: "Vậy thì không cần, tôi nằm một chút sẽ khá hơn; nhưng giáo sư nấu cơm chiều có được không?"Vu Thanh Hàn cười đáp ứng, sau đó dặn dò: "Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."Chân Minh Châu vui vẻ, mi mắt cong lên "Vâng."Vu Thanh Hàn lại nói: "Tôi lấy được một khối ngọc bội, chờ cô có thời gian thì xem qua một chút."Chân Minh Châu đang nằm trong ổ chăn nghe vậy liền ngồi dậy.Nếu anh nói về việc này thì tôi liền không mệt.Chân Minh Châu: "Ngọc bội?"Vu Thanh Hàn: "Đúng vậy, với cái này thì tôi chỉ hiểu sơ, nên cần cô xem qua."Chân Minh Châu nóng nảy: "Tôi lập tức xuống lầu."Vu Thanh Hàn liền nói: "Không vội, khi nào cô rảnh...""Bây giờ tôi rảnh, tôi lập tức xuống ngay." Tuy cô học chuyên ngành Di tích văn hoá và Bảo tàng học, nhưng vẫn chưa được nhìn thấy vật phẩm được lưu truyền từ xa xưa.Tuy rằng A Cửu có nói muốn tặng ngọc bội cho cô, nhưng cô ngại. Dù cứu người nhưng không có nghĩa là không làm gì khác mà vẫn được hưởng.Nhưng hiện tại thì khác, người áo đen này suýt chút đã giết bọn họ cho nên tịch thu đồ của hắn là chuyện bình thường.Dù không phải thuộc quyền sở hữu của cô, nhưng cô vẫn có quyền "đánh giá" nha.Vì thế cô rất muốn xem.Chân Minh Châu còn chưa xuống lầu đã cùng Vu Thanh Hàn nói chuyện không ngừng: "Khẳng định ở đây tôi là người duy nhất có thể đánh giá đồ cổ. Phải biết là nếu ngọc bội lâu đời cũng rất đáng giá nha."Vu Thanh Hàn lặng thinh, người này thật là...Chân Minh Châu bị đau chân, đi từng bước một xuống lầu, đau đến nhe răng nhưng vẫn không quên đắc ý: "Giáo sư Vu, anh nói xem có phải vận khí của tôi rất tốt không? Có phải cảm thấy đi theo tôi vận may của anh cũng tốt hơn?"Vu Thanh Hàn: "..." Anh thấy đôi lông mày cô nhướng lên cao, gương mặt hớn hở nên cũng không phá đám.Chân Minh Châu: "Tôi có một nguyện vọng tuyệt đẹp, ai da đau chân..."Vu Thanh Hàn bất đắc dĩ: "Cô xuống đây rồi hãy nói không tốt sao? Đi chậm rãi, chú ý bậc thang một chút."So với tôi, cô còn không đáng tin hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận