Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 163:
Chương 163:
Thím Bàng và thím Bảy lại trao đổi ánh mắt với nhau, thật ra người trong thôn đều nói homestay Xuân Sơn không có khách đến thuê trọ, vì vậy mà bọn họ rất lo lắng cho Chân Minh Châu, sợ homestay không có khách thì không sẽ không có nguồn thu.Nhưng hiện tại thì tình hình kinh doanh vẫn khá ổn."Chỉ cần cháu có thể thu vào là được."Chân Minh Châu cười nói: "Mọi người yên tâm, cháu vẫn ổn."Cô nhẹ giọng giải thích: "Mỗi homestay đều có một phong cách riêng, nơi này của cháu trang trí theo phong cách cổ xưa nên có thể thu hút được những du khách yêu thích phong cách này. Nên việc kinh doanh vẫn tạm ổn."Mọi người đều sôi nổi gật đầu, nói: "Cũng đúng. Nghe nói ở thôn bên kia có một homestay gọi là Cổ Phong, có vị trí tốt hơn thôn chúng ta một chút, địa điểm cũng tốt hơn so với homestay nhà cháu, nên mỗi ngày đều có thể nhìn thấy không ít cô gái trẻ mặc Hán phục đến đó. Không những vậy còn quay video up lên Douyin* và Kuaishou*.*Douyin: là app hoạt động trên nền tảng video cho phép người dùng quay và xem video ngắn có thể chỉnh sửa, lồng ghép nhạc, thêm hiệu ứng vui nhộn.*Kuaishou: là nền tảng chia sẻ video nổi tiếng của Trung Quốc, cho phép người dùng thực hiện Livestream hoặc tải lên các clip ngắn của riêng mình"Hiện tại mấy đứa nhỏ đều thích những thứ này.""Đúng vậy đúng vậy."Chân Minh Châu bật cười, đôi khi xã hội phát triển càng nhanh thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên phổ biến hơn. Như bây giờ, Chân Minh Châu không cần giải thích quá nhiều thì mọi người vẫn cảm thấy không có gì kỳ lạ.Vì sao? Còn không phải là vì đã gặp qua sao.Gặp qua nhiều nên dần quen với mọi chuyện.Một nhóm phụ nữ nhưng lại rất có năng lực, nhanh chóng làm hết mọi việc từ trong ra ngoài.Cậu nhóc Lan ca nhi lại ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt, nói: "Bên ngoài có mấy cụ bà đến đây, hình như là đến làm việc.""Quả nhiên bọn họ là đến làm việc, con nhìn thấy bọn họ sắp xếp đồ đạc."Tiểu Hồng nói: "Vậy chúng ta có cần ra đó giúp đỡ không?"Vương thị lắc đầu: "Không cần, bà chủ đã nói thời điểm có người đến nếu có thể thì cứ ở yên trong phòng, chúng ta đừng khiến cô ấy phiền lòng. Cả nhà chúng ta ở đây lâu như vậy, bà chủ cho chúng ta ăn uống lại đảm bảo an toàn cho chúng ta, một chỗ như thế này dễ gì tìm được. Vì thế chúng ta không thể tự ý chủ trương khiến cô ấy phiền chán.""Vâng ạ.""Mẹ, chờ bọn họ đi rồi bọn con có thể ra sân chơi không?"Vương thị ngẩng đầu: "Cái này thì được."Thời điểm không có người ngoài, bà chủ không hạn chế việc bọn họ đi ra sân, nhưng nhất định là không được ra cửa. Bọn họ không hiểu vì lý do gì, nhưng có thể đoán được bên ngoài có lẽ là sóng gió, không chừng mở cửa có thể sẽ mất mạng.Vì thế bọn họ không dám làm bậy."Chờ một lát khi bọn họ đi rồi, con mặc áo khoác rồi đi ngoài.""Vâng, con muốn mang giày mới."Lan ca nhi cao hứng, trên đường đi bọn họ chỉ mang theo một bộ quần áo để tắm rửa. Mấy ngày nay, các bé đều mặc quần áo mới mà Chân Minh Châu đưa. Trang phục không chỉ vừa người mà còn rất tiện lợi, không giống với những bộ quần áo phức tạp của bọn họ, nên ba đứa bé đều rất thích.Đặc biệt là hai đôi giày da Chân Minh Châu tặng cho hai bé gái rất đẹp, bọn họ chưa từng gặp qua kiểu giày đẹp đến vậy. Đôi giày màu đỏ có hoa văn khiến các bé yêu thích không buông tay, hận không thể mỗi buổi tối đều phải ôm giày đi ngủ.Lan ca nhi là bé trai nên mang giày đỏ có vẻ không hợp, nhưng bé cũng rất yêu thích đôi giày màu xanh lam được Chân Minh Châu tặng.Mỗi lần nhắc đến đều hận không thể mang giày mới ra ngoài đi dạo vài vòng để khoe khoang.Vương thị cùng con gái nói chuyện nhưng tay vẫn không ngừng thêu thùa, đường kim mũi chỉ vẫn tinh tế như cũ. Lúc đầu, vì để có được ánh sáng tốt, bà chủ đặc biệt sắp xếp cho bọn họ căn phòng ở lầu hai, căn phòng này đón ánh sáng rất tốt nên càng thích hợp với việc may vá hơn."Cha bọn nhỏ, chàng đang làm gì?"Cốc Chi Tề nói: "Trước khi ra ngoài chữa bệnh, Bạch tiên sinh có cho ta mượn vài quyển sách ông ấy mang theo, ta đang đọc."Phàm là người đọc sách thì không ai là không biết Bạch Viễn, chỉ là ông ấy không được may mắn, bị gia tộc liên luỵ, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. Tuy rằng Cửu hoàng tử đối xử với thuộc hạ rất tốt, nhưng làm người phụ tá bên cạnh hoàng tử hoàn toàn khác với bản thân ông ấy có địa vị làm mưa làm gió trên triều đình.Dù Cốc Chi Tề chỉ là một huyện thừa, nhưng cũng có thể hiểu rất rõ sự chênh lệch đó.Nhưng nghĩ đến người như Bạch tiên sinh dù trong hoàn cảnh "rồng mắc cạn" vẫn có thể bình tĩnh thì cần gì hắn phải lo lắng.Nếu có thời gian thì hắn nên đọc nhiều sách một chút để mở mang kiến thức."Bạch tiên sinh không hổ là người thi đậu Tam nguyên, quả nhiên rất lợi hại."Chỉ là việc Cốc Chi Tề sùng bái Bạch Viễn lại không được mọi người hưởng ứng.Bởi vì bọn họ không hiểu những điều này.Vương thị tiếp tục làm việc.Ba đứa nhỏ thì tiếp tục ghé đầu vào cửa sổ.Cốc Chi Tề: Mấy người đang coi thường ta, quả nhiên chỉ có đọc sách là không phụ lòng người.Cả nhà lại tiếp tục ai làm việc nấy.Mà lúc này, Chân Minh Châu nhìn thấy một cái đầu nhỏ đang đứng ở cổng lớn thăm dò, vừa nhìn thấy Chân Minh Châu thì chân ngắn liền chạy đến, động tác rất nhanh: "Chị Chân."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Tiểu Thạch Đầu?"Cô không thể ngờ được Tiểu Thạch Đầu sẽ chạy đến đây, nhưng đáng lẽ theo nguyên tắc thì không nên để Tiểu Thạch Đầu chạy đến chỗ cô?Thằng bé còn quá nhỏ nên bọn họ không dám để bé đến đây, nếu không cẩn thận quay về cổ đại thì phải làm sao.Chân Minh Châu nhanh chạy đến ôm lấy cậu, nói: "Sao em lại tự mình chạy đến đây? Em có xin phép mẹ chưa? Hay lại tự ý chạy lung tung?"Giọng nói cô có chút vội vàng, thanh âm cũng mang theo sự nghiêm túc.Tiểu Thạch Đầu cảm thấy hơi sợ, hai tay nhỏ đan vào nhau, nhỏ giọng: "Em, em..."Chân Minh Châu: "Có phải em không ngoan hay không?"Tiểu Thạch Đầu lắc đầu nguây nguẩy, đôi mắt đỏ lên, nhanh chóng giải thích: "Em không có, em thật sự rất ngoan; chỉ là em đã lâu không gặp được chị nên có chút nhớ."Chân Minh Châu ngẩn ra, nói: "Vậy là em lén chạy đến đây? Có biết nguy hiểm như thế nào không?"Tiểu Thạch Đầu rũ đầu xuống, cậu biết mình đã phạm sai lầm, thân ảnh cậu cô đơn, từng giọt nước mắt rơi xuống.Chân Minh Châu không bị những giọt nước mắt của cậu bé ảnh hưởng, lập tức điện thoại cho Triệu Xuân Mai: "Dì Triệu, thằng nhóc nhà dì một mình chạy đến nhà cháu.""Cái gì! Đứa nhỏ này, dì lập tức qua đó!"Triệu Xuân Mai bị dọa đến mất hồn."Cháu ôm chặt lấy nó, đừng để nó chạy lung tung, càng không thể để nó chạm vào những thứ không nên chạm vào."Chân Minh Châu: "Cháu biết."Triệu Xuân Mai nhanh chóng tắt điện thoại, vội vàng đi đến homestay nhà Chân Minh Châu.Chân Minh Châu chọc chọc mũi của Tiểu Thạch Đầu, nói: "Em xem đã dọa mẹ em sợ chết khiếp kìa."Thím Bàng nhìn thấy liền nói: "Đứa nhỏ này tự mình đến đây hả?"Chân Minh Châu: "Còn không phải sao? Thím nói thử xem nó đã dọa dì Triệu thành cái dạng gì? Thằng nhóc này đi đến đây cũng đã mất nửa giờ. Tuy rằng trong thôn chúng ta an toàn, nhưng đôi lúc vẫn có khách du lịch, ai biết họ là người như thế nào? Nếu bắt cóc con nít mang đi thì phải làm sao? Nó mới năm tuổi, năm sau mới được sáu tuổi, nhỏ như vậy thì làm gì có khả năng phản kháng? Lại nói lúc trước trong thôn chúng ta còn phát hiện một con gấu trúc, ai biết có thể lại xuất hiện thêm một con nữa không, nếu làm tổn thương mấy đứa bé thì làm sao?"Thím Bàng: "Còn không phải sao? Đừng nghĩ rằng bây giờ không còn bọn buôn người, nhưng vẫn có người bắt cóc con nít, những kẻ thiếu đạo đức đó cũng sẽ không vì ăn tết mà nghỉ ngơi.""Đúng vậy, thằng bé này thật là bướng bỉnh."Tiểu Thạch Đầu bị hai người luân phiên nhau dạy dỗ, nước mắt rơi không ngừng nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận