Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 352:
Chương 352:
Chân Minh Châu không hiểu lắm, nhưng cũng đã từng xem qua một vài quyển tiểu thuyết; mặt khác cô lại cảm thấy dù không phải như mình nghĩ thì cũng không khác là bao.Chân Minh Châu: “Tôi cảm thấy đây là hiện tượng thải độc, nhưng hiện tại cả người bẩn thành thế này thì dù nói thêm điều gì thì cũng vô dụng, vẫn nên nhanh chóng về phòng tắm rửa sạch sẽ thì tốt hơn.”Mọi người sôi nổi gật đầu.Ngay cả người kiệm lời như chú Ngưu cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ai bảo người bọn họ thật sự rất bẩn.Như vậy xem ra những người ở dịch quán của Uy Viễn tiêu cục thật sự rất tốt bụng, bọn họ bẩn như vậy còn không tắm rửa thế mà những người ở đó không hề ghét bỏ, cũng không nói gì.Thật là làm khó bọn họ mà.Trương Vũ không thể nhìn được cảnh mọi người xấu hổ như vậy, nhanh chóng chạy đi, sau đó bật cười lắc đầu.Trời mưa không lớn, mọi người tắm rửa xong xuôi liền lên giường nghỉ ngơi. Thời điểm Chân Minh Châu tỉnh dậy đã là sáng ngày thứ hai. Cô ngẩn ngơ, trong nháy mắt vẫn chưa biết mình đang ở nơi nào, nhưng ngay sau đó chợt nhớ đến mình đã trở về homestay Xuân Sơn.Quả nhiên vẫn là nhà mình thoải mái nhất, cô lười biếng vươn vai, cảm thấy cực kỳ khoan khoái.Bên ngoài, nước mưa rơi xuống mặt đất phát ra thanh âm, trời mưa cả đêm không dứt. Chân Minh Châu biết lúc này không cần trông mong sẽ có mạng internet nên cũng không vội vàng tìm điện thoại di động, ngược lại cô nhàn nhã đứng dậy chải một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, thay bộ quần áo thường ngày rồi đi xuống nhà.Vừa đi xuống cô đã thấy Trương Vũ đang pha trà, những người khác cũng đang ngồi dưới lầu, Túc Ninh nghe thấy động tĩnh vội vàng ngẩng đầu lên: “Cô ngủ ngon chứ?”Chân Minh Châu mỉm cười, ừ một tiếng, nói: “Ngủ rất ngon, mọi người đều dậy rất sớm.”Túc Ninh: “Ừm, tối hôm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy sớm.”Anh đứng dậy, nói: “Để tôi lấy bữa sáng cho cô.”Chân Minh Châu: “Còn mọi người thì sao?”Vu Thanh Hàn cười như không cười: “Chúng tôi đã ăn rồi.”Anh nhìn Chân Minh Châu, nói: “Sáng sớm đã làm cho cô món mà cô thích ăn đấy.”Chân Minh Châu: “Món tôi thích ăn? Tôi thích ăn cái gì?”Bản thân cô vẫn chưa nghĩ ra được mình thích ăn món gì.Vu Thanh Hàn: “Là tiểu long bao, khoảng bốn năm giờ sáng Túc Ninh đã thức dậy chuẩn bị.”Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn Túc Ninh, nói: “Anh dậy sớm quá đấy, thật là lợi hại.”Ngay sau đó lại nói: “Cảm ơn anh.”Túc Ninh cười nói: “Vốn dĩ tôi cũng muốn ăn, tôi biết cô thích thịt bò và hành tây, nếm thử đi.”Thật ra Túc Ninh đúng là biết nấu cơm, nhưng trước đây anh sống tạm bợ khắp nơi nên chỉ biết nấu vài món đơn giản, có thể ăn nhưng không thể nói là ngon, càng không đa dạng như các món ăn ở hiện đại. Tay nghề nấu nướng của anh dần được cải thiện là nhờ vào khoảng thời gian trước, khi chỉ có anh và Chân Minh Châu anh đã theo cô học nấu ăn. Có lẽ là vì học từ Chân Minh Châu nên khẩu vị cũng khá giống với cô. Hơn nữa anh cũng biết hương vị món ăn mà Chân Minh Châu thích.Chân Minh Châu cúi đầu nếm thử một ngụm, giơ ngón tay cái lên, chân thành nói: “Khá ngon.”Túc Ninh: “Cô thích là tốt rồi.”Vu Thanh Hàn quan sát hành động giữa hai người bọn họ, hai mắt rũ xuống.Nhưng anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói: “Lần này chúng ta thu hoạch được không ít.”Đương nhiên anh chỉ không nói đồ vật, mà còn về những hiểu biết về hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ thật sự đã nghe kể rất nhiều, nhưng những gì nghe được và những gì họ thấy được không giống nhau. Không gì có thể khắc sâu bằng việc bọn họ tận mắt nhìn thấy mọi thứ.Trương Vũ tò mò hỏi: “Bên kia thật sự rất đặc biệt sao?”“Đặc biệt, nhưng là đặc biệt nghèo, rừng núi cũng cực kỳ nhiều, đường xá đặc biệt khó đi, cuộc sống của thôn dân đặc biệt khó khăn.”Nghe vậy, Trương Vũ không nói nên lời.Chân Minh Châu: “Tôi cảm thấy cuộc sống của bọn họ còn không bằng chỗ chúng ta ở những năm 50, 60.”Trương Vũ: “Cái gì?”Chân Minh Châu bật cười: “Chuyện này không phải rất bình thường sao?”Trương Vũ càng kinh ngạc hơn.Lúc này Vu Thanh Hàn lại nói: “Trương Vũ, khi vừa tạnh mưa, cậu nhanh chóng liên lạc với mọi người, tôi muốn lập tức quay về Bắc Kinh. Lần này tôi đã chụp rất nhiều hình ảnh quý giá, tôi muốn gửi ảnh về thủ đô tìm các chuyên gia phân tích tình hình cụ thể. Còn có...”Anh tạm dừng một chút, sau đó lại nói: “Các người có cảm thấy làn da tôi trở nên tinh tế hơn không?”Những người xung quanh: “Hả?”Ai lại để ý đến làn da của một người đàn ông như cậu chứ.Nhưng Chân Minh Châu lại gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy làn da tôi cũng trở nên đẹp hơn.”Cô đưa mặt lại gần, quan sát dưới gốc độ “học thuật”: “Mấy người có cảm thấy da tôi cũng đẹp hơn rất nhiều không?”Túc Ninh thấy cô kê gương mặt lại gần liền đỏ mặt, nhưng vẫn nói: “Vốn dĩ da cô đã rất đẹp.”Trương Vũ: “Đúng vậy, không phải thời điểm cô ra ngoài đã một lớp kem nền màu tối hay sao? Nên có sự khác biệt không phải rất bình thường sao? Tôi vốn cảm thấy trạng thái của cô vẫn luôn rất tốt.”Chân Minh Châu xinh đẹp là chuyện không ai mà không biết.Nhưng Túc Ninh lại biết rốt cuộc Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu muốn nói cái gì, ngay từ khắc bọn họ bước ra ngoài thì hai người đó đã đề cập đến vấn đề này.“Tôi hiểu ý của cô, cô cảm thấy bên đó giúp con người cảm thấy thoải mái.”Chân Minh Châu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận