Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 254:

Chương 254:
Chương 254:
Hôm nay không khí trong lành, trời quang mây tạnh nên homestay không có khách đến, Chân Minh Châu hiện cũng không biết tình huống của hai chị em Cẩu Đản.Nhưng Túc Ninh lại rất lạc quan, có lẽ hắn cũng là người cổ đại nên ít nhiều vẫn có chút hiểu biết về người cổ đại.Sự lạc quan của Túc Ninh không hề sai.Bởi vì buổi trưa hôm đó, hai tỷ đệ Táo Hoa và Cẩu Đản đã tìm được công việc.Thật sự bất ngờ vì chỉ trong một thời gian ngắn bọn họ đã có thể tìm được công việc.Hai người ăn mặc chỉnh tề, tuy đầu trọc trông có vẻ kỳ quái, dáng người gầy yếu nhưng lại không ảnh hưởng đến việc bọn họ tìm được việc làm.Mặc dù tỷ đệ hai người chưa có kinh nghiệm làm việc, nhưng vẫn có thể tìm được việc làm ở cửa hàng vải. Chưởng quầy nhìn hai tỷ đệ, không nói hai lời liền quyết định chọn bọn họ. Lý do gì mà cửa hàng bán vải dệt này lại chọn bọn họ? Vì hai người là tỷ đệ song sinh.Khách hàng chủ yếu của các tiệm vải phần lớn đều là nữ.Hiếm khi nam giới sẽ chủ động mua những thứ này, vì những việc như may quần áo đều là do nữ quyến trong nhà lo liệu, mặc kể là gia đình giàu sang phú quý hay không có tiền cũng đều là vậy. Mà ở thời đại này, yêu cầu đối với phụ nữ tương đối nhiều, nhà nào cũng muốn đứa con đầu lòng là con trai, nếu như sinh đôi thì dù là song sinh nam hay một đôi long phượng thai đều mang ý nghĩa đại cát đại lợi.Do đó chưởng quầy rất sẵn lòng thuê bọn họ, nếu có một cặp song sinh làm việc trong tiệm thì chắc chắn sẽ có nhiều khách hàng đến đây mua sắm, chỉ cần sờ đầu cặp song sinh một chút cũng có thể dính chút may mắn.Tỷ đệ hai người cũng không nói dối, vì chuyện này nếu về sau bị lộ tẩy thì đừng mong có thể tiếp tục làm việc ở đây. Nên Táo Hoa thừa nhận mình là bé gái. Chỉ là chuyện này có vấn đề gì sao? Đương nhiên là không. Chưởng quầy sau khi biết được sự thật cảm thấy đây cũng không phải là chuyện lớn gì.Ông ấy chỉ cảm thấy bé gái cạo trọc đầu trông khá kỳ quái mà thôi.Cũng may cửa hàng có không ít vật liệu thừa, có thể lấy ra làm cho bọn họ hai chiếc mũ, đội lên trông sẽ rất đẹp mắt.Với công việc này, một tháng hai tỷ đệ kiếm được tổng cộng 500 văn, một người được trả 250 văn. Với người đang học việc thì số tiền này cũng không thấp, trả công như vậy là rất tử tế.Tính ra việc bọn họ đã từng kiếm ăn trên phố cũng mang lại không ít chỗ tốt, ít nhiều có thể biết được tình huống của mỗi gia đình. Bọn họ biết chủ nhân của cửa hàng này không phải là người khắc nghiệt nên đầu tiên đã chạy đến đây, không nghĩ đến lại thuận lợi như vậy.Tuy tiền thuê nhà đã mất đến 300 văn, chỉ còn lại 200 văn để ăn uống tiêu dùng, ăn uống đơn giản một chút cũng chẳng sao nên cả hai đều rất hài lòng.Làm việc trong cửa hàng là cơ hội để hai tỷ đệ có thể học tập được thêm nhiều thứ. Hơn nữa, khi bắt đầu làm việc bọn họ còn được cấp một bộ quần áo, tuy chưởng quầy cũng đã nói nếu không tiếp tục làm việc ở đây thì phải trả lại quần áo. Chỉ là bọn họ cũng không nghĩ sẽ từ bỏ công việc này.Ăn uống tiêu dùng chỉ gói ghém trong 200 văn, nhưng chỉ cần tiết kiệm một chút là đủ.Cuộc sống hiện tại đã tốt hơn nhiều so với trước kia.Cuộc sống như hiện tại chính là điều mà trước đây bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.Chắc hẳn nhiều người sẽ thắc mắc không biết vì sao đôi long phượng thai như bọn họ có thể thu hút được nhiều khách, nhưng trước kia lại không tìm đến công việc này. Thành thật mà nói thì trước kia bọn họ chỉ là những đứa bé ăn mày cả người bẩn thiểu, mọi người đến nhìn cũng không muốn nhìn thêm một chút thì lấy gì để tìm việc? Thậm chí chưa kịp vào cửa đã bị đánh đuổi ra ngoài, đừng mơ có thể xin làm công.Mà việc tắm rửa sạch sẽ rồi mặc vào bộ quần áo tươm tất chỉ là giấc mơ không thể thực hiện được.Nhưng hôm nay hai tỷ đệ tắm rửa sạch sẽ, lại mặc quần áo giống nhau, mang đến cảm giác đặc biệt khác lạ, nên bọn họ thuận lợi có được công việc này.Hai người sau khi tìm được việc liền vui vẻ về nhà. Vừa vào đến sân thì nhìn thấy một bà lão hàng xóm đang giặt quần áo, bà ấy cũng biết hôm qua có hai người mới dọn đến nhưng do bận việc nên vẫn chưa chào hỏi lẫn nhau.Hôm nay gặp mặt liền chào hỏi một chút: "Ui, hai cháu đã về sao?"Bà chủ động giới: "Bà họ Lâm, sống ở cách vách, hai cháu mới chuyển đến ngày hôm qua đúng không?"Hai tỷ đệ Cẩu Đản cũng vội giới thiệu bản thân mình: "Chúng cháu họ Điền, bà cứ gọi bọn cháu là Điền Đại, Điền Nhị là được, chúng cháu hiện đang làm tiểu nhị học việc cho một tiệm vải ở phố tây."Táo Hoa và Cẩu Đản họ Điền, để tiện xưng hô nên gọi là Điền Đại Điền NhịLâm bà chợt hiểu ra, nói: "Thì ra là vậy, cũng khó trách."Khó trách hai đứa bé không lớn lắm nhưng có thể tự thuê phòng ở, thì ra là có việc làm. Ở nơi này sợ nhất là sống chung với những người vô công rỗi nghề, nếu hai đứa bé này có công việc ổn định thì tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận