Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 208:

Chương 208:
Chương 208:
Hoa Quyển bắt đầu tắm rửa, còn Chân Minh Châu cũng đã quay lại phòng khách. Mấy người Trương Lực đã bàn bạc xong mọi chuyện bèn tò mò hỏi: "Nơi này lại có một vị khách mới đến, hình như là dân chạy nạn."Chân Minh Châu: "Chắc là vậy, tôi cũng không hỏi kỹ. Hiện tại tâm trạng của cô ấy giống như chim sợ cành cong, nếu tôi hỏi quá tỉ mỉ sẽ khiến cô ấy thêm sợ hãi. Hà tất phải làm như vậy?"Ngược lại, cô cũng nhìn Trương Lực với ánh mắt tò mò, hỏi: "Mọi người nói chuyện như thế nào rồi?"Ánh mắt dừng lại trên người Cốc Chi Tề.Cốc Chi Tề lập tức nói: "Tôi đã quyết định đi với Trương thống lĩnh."Thật ra Chân Minh Châu không hề cảm thấy bất ngờ với lựa chọn của Cốc Chi Tề. Tuy rằng ở đây mọi thứ đều rất tốt, nhưng cũng có những hạn chế nhất định. Hơn nữa nơi này cũng không phải nhà bọn họ nên mỗi ngày Cốc Chi Tề cũng chỉ có thể ăn không ngồi rồi.Dù hắn cảm thấy rất vui vẻ khi được đọc sách, xem ti vi; nhưng là một người đàn ông, nếu cả ngày không thể làm gì thì sẽ cảm thấy mình rất vô dụng.Bây giờ có được cơ hội như vậy nên Chân Minh Châu cảm thấy hắn sẽ nắm lấy.Hơn nữa, bên kia cách nơi này cũng không xa, cũng không ảnh hưởng đến việc thêu thùa của Vương thị, nên Chân Minh Châu cảm thấy Cốc Chi Tề sẽ đồng ý. Quả nhiên cô đoán không sai.Chân Minh Châu: "Như vậy cũng tốt. Anh định một mình rời đi với Trương thống lĩnh hay cả nhà cùng nhau rời đi?"Cốc Chi Tề: "Chúng tôi là người một nhà nên sẽ không tách ra. Nếu bà chủ cần đồ thêu vẫn có thể để nương tử tôi làm, sau khi làm xong sẽ mang đến đây."Chân Minh Châu: "Được."Cốc Chi Tề có hơi ngượng ngùng: "Chúng tôi đã ở đây làm phiền bà chủ trong một thời gian dài.Chân Minh Châu bật cười, nói: "Quán trọ của Trương Lực vẫn chưa khai trương. Ít nhất cũng phải một hai tháng nữa mới xây xong, đúng không? Anh không cần nói chia tay sớm như vậy."Cốc Chi Tề: "Hình như là vậy."Hắn vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.Cốc Chi Tề nói: "Thật ra sở dĩ tôi hạ quyết tâm cũng là vì ba đứa nhỏ."Anh hơi đỏ mặt, nhưng vẫn nói thật: "Tôi rất thích ở chỗ này, cuộc sống rất dễ chịu. Nhưng tôi không thể để nương tử nuôi cả nhà được. Hơn nữa, ba đứa nhỏ cũng đã lớn, vài năm nữa còn phải tìm nhà chồng cho Tiểu Hồng và Tiểu Tử, Lan ca nhi cũng phải đi học. Mặc dù cuộc sống ở đây rất tốt nhưng khi bọn nhỏ lớn lên thì phải làm sao? Mặt khác bọn nhỏ suốt ngày chỉ ở trong nhà không tiếp xúc với người ngoài, sợ là tính tình ngày càng hướng nội."Chân Minh Châu không nghĩ đến Cốc Chi Tề lại suy nghĩ như vậy.Nhưng đây cũng là chuyện đương nhiên, từ xưa đến nay có cha mẹ nào không lo lắng cho con cái của mình.Chân Minh Châu: "Anh nói rất đúng."Bởi vì có thêm nhiều người đến, Vương thị lại nghe nói Chân Minh Châu chuẩn bị ăn cơm trưa nên lập tức xuống bếp giúp đỡ. Hai người cùng nấu nướng nên rất nhanh đã xong xuôi mọi thứ. Thực phẩm đã được chế biến sẵn nên không cần xử lý gì cả, chỉ cần xào nấu là có thể ăn ngay. Lần đầu tiên Vương thị thấy những thứ này cũng giật mình, nhưng hiện tại thì đã quen rồi nên làm cũng rất thành thạo.Chân Minh Châu: "Mọi người ăn trước đi, tôi mang cơm cho cô gái nhỏ."Vương thị: "Để tôi đi."Chân Minh Châu lắc đầu, từ chối ý tốt của Vương thị, nói: "Vẫn nên để tôi mang qua đó, tôi thấy cô ấy có chút khẩn trương."Khi Chân Minh Châu chuẩn bị đi qua, Hoa Quyển cũng vừa tắm xong, cô ấy gội đầu hết mười lần tám lượt, không những vậy nước chảy xuống có màu đen ngòm, không biết đã dội đi bao nhiêu bụi bẩn trên người cô ấy.Đến bản thân Hoa Quyển còn ghét bỏ chính mình.Thứ dùng để gội đầu và tắm rửa đều rất thơm. Như hiện tại cô ấy đang vuốt tóc vẫn có thể ngửi được mùi hương như ẩn như hiện."Thịch thịch thịch." Tiếng gõ cửa vang lên, Hoa Quyển lập tức ngẩng đầu, nói: "Mời vào."Là Chân Minh Châu mang cơm trưa đến."Ăn cơm thôi. Tôi đặt thức ăn ở chỗ này."Vừa rồi vẫn là cô gái nhỏ đen như cục than, người thì lôi thôi lếch thếch, gầy nhom không khác gì chú khỉ. Vậy mà sau khi tắm xong trông cũng khá đáng yêu. Mặc dù vẫn gầy nhom nhưng không hề đen đúa, gương mặt có vài phần thanh tú.Chân Minh Châu mỉm cười, nói: "Cô cũng khá xinh đẹp đó."Lời khen này khiến Hoa Quyển rụt người lại, Chân Minh Châu phát hiện cô gái này rất dễ thẹn thùng, bả vai lúc nào cũng rụt lại trông rất thiếu sức sống.Nếu là đàn ông thì sẽ rất dễ bị khinh bỉ.Còn phụ nữ thì dù có như thế nào đi chăng nữa cũng dễ dàng được thông cảm hơn, vì trông họ như bị cuộc sống khó khăn vùi dập."Cơm trưa hôm nay là thịt kho tàu." Cô mở nắp ra."Oa." Hoa Quyển hô to, nhịn không được khiến nước miếng dường như muốn chảy ra khóe miệng.Chân Minh Châu không biết nên nói gì.Hoa Quyển xấu hổ nhanh chóng lau miệng, nhưng vẫn không thể nào rời mắt khỏi mâm cơm.Cô ấy cũng không muốn mất mặt như vậy, nhưng lại không thể kiềm chế cơn thèm ăn của mình."Tôi..."Chân Minh Châu cười, nói: "Không có gì phải xấu hổ, đói bụng thèm ăn là chuyện bình thường, cô cứ ăn tự nhiên nhé."Hoa Quyển đi đến bàn nhỏ rồi ngồi xuống, đỏ mặt nhìn Chân Minh Châu: "Cô là tiên nữ sao?"Chân Minh Châu bật cười to, nói: "Tôi là Hắc Sơn Lão Yêu."Cô còn cố ý làm mặt hung dữ.Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp của cô lại không cho phép, hành động này để lộ hàm răng trắng đều nên biểu cảm không đáng sợ chút nào, ngược lại còn thêm vài phần dễ thương.Điều này làm Hoa Quyển cảm thấy nhẹ nhõm hơn: "Chắc chắn cô là tiên nữ, nếu cô thật sự là Hắc Sơn Lão Yêu thì sẽ không nói ra danh tính của mình."Chân Minh Châu: "Ai ui, cô nói chuyện nghề cũng rất có lý."Hoa Quyển: "Yêu quái cũng không xinh đẹp như vậy."Nụ cười của Chân Minh Châu càng rạng rỡ hơn: "Tôi rất thích những người chỉ nói sự thật như cô."Hoa Quyển: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận