Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 267:
Chương 267:
Thời tiết nóng bức, mọi người đều có thói quen ở trong sân hóng gió, trên núi không nóng như trong thành, gió nhẹ thổi qua vẫn rất thoải mái.Đột nhiên tiếng gõ cửa một vang lên, Chân Minh Châu liền đứng dậy mở cửa.Bên ngoài chắc chắn không phải là nhân vật nguy hiểm.Ngay khi cổng lớn mở ra thì một giọng nói vang lên."Bất ngờ không? Có vui không?" Chân Minh Châu nhìn cô gái đứng ở cửa, a một tiếng, ngay sau đó lập tức ôm lấy Lâm Nghiên, hét lên: "Nghiên Nghiên, cậu đã trở lại!"Cô vỗ mạnh vào lưng Lâm Nghiên, nói: "Lúc về sao không nói trước với tớ, để tớ ra đón cậu."Lâm Nghiên cười to: "Không cần đâu, tớ về cùng ba mẹ, hai người bọn họ đến đón tớ."Cô ấy đắc ý nói: "Ngay khi vừa trở về tớ liền đến đây gặp cậu."Cô ấy lại nhìn chung quanh rồi nói: "Việc kinh doanh của cậu như thế nào?"Sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy Túc Ninh đang đứng trong sân: "Ôi mẹ ơi!"Cô ấy hờn dỗi Chân Minh Châu, nói: "Anh chàng "khốc" này có phải là khách trọ của cậu không?"Chân Minh Châu quay đầu lại nhìn Túc Ninh, nháy mắt với hắn.Sau đó ừ một tiếng rồi giới thiệu hắn với Lâm Nghiên: "Túc Ninh."Lần trước Túc Ninh bị thương, vì để thuận tiện cho việc điều trị và chăm sóc cơ thể nên hắn đã cạo trọc đầu. Trong khoảng thời gian này tóc đã mọc lại, mặc dù là tóc ngắn nhưng lại khiến hắn trông sạch sẽ, thoải mái, trên người mặc một chiếc áo hoodie màu đen với chiếc quần đơn giản.Thoạt nhìn rất giống với phong cách thoải mái.Chân Minh Châu: May mắn là không cần giải thích về bộ trang phục này.Cô lại giới thiệu: "Đây là Lâm Nghiên, bạn thân từ nhỏ của tôi."Cô cười hì hì ôm lấy bả vai Lâm Nghiên, hai cô gái dựa sát vào nhau.Túc Ninh mỉm cười nhìn bọn họ, chính xác là nhìn Chân Minh Châu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô vui vẻ như vậy. Xem ra là bạn rất thân với cô, hắn không có bạn bè, những người hắn quen biết đều cạnh tranh với hắn, căn bản chưa nói đến cảm tình, nên Túc Ninh không hiểu chút gì về loại tình cảm này, hơn nữa còn cảm thấy rất mới lạ."Hai người ngồi đây tự nhiên trò chuyện, tôi về phòng trước." Túc Ninh vẫn luôn nhìn Chân Minh Châu, nên sao lại không hiểu ánh mắt của cô muốn nói điều gì.Cô không muốn hắn tiếp xúc nhiều với những người ở bên kia, điểm này Túc Ninh vẫn có thể nhìn ra được.Túc Ninh rời đi, Lâm Nghiên nhìn bóng lưng của người đàn ông, sau đó nhìn Chân Minh Châu nở nụ cười ái muội, nói: "Sao hắn cứ mãi nhìn cậu vậy?"Chân Minh Châu: "Có sao?"Đó là tín hiệu liên lạc giữa bọn họ nha.Lâm Nghiên: "Sao lại không? Tròng mắt suýt nữa đã dính trên người cậu. Tớ cảm thấy là vì cậu nên người đó mới đến ở nơi này."Chân Minh Châu: "Không phải."Cô nghĩ đến phòng khách là có thể quan sát tình hình trong sân, nói: "Đi, vào nhà ngồi."Lâm Nghiên: "Cậu còn muốn nói sang chuyện khác."Chân Minh Châu: "Thật sự không có.""Cậu còn không thành thật." Nhưng nghĩ đến chị em tốt nhà mình là một người chậm chạp trong chuyện tình cảm nên lại hỏi: "Cậu có biết người này làm gì không?"Chân Minh Châu không định nói quá nhiều về Túc Ninh, mặc kệ hắn có thể ở lại thế giới hiện đại hay không đều không tiện nói nhiều, thân phận của hắn quá phức tạp. Đương nhiên Chân Minh Châu không thể ăn ngay nói thật. Cô cười nói: "Tớ không có hỏi."Ngay sau đó liền chuyển đề tài, nói: "Lần này cậu trở về là đã từ chức rồi sao?"Trước đó cô nghe Lâm Nghiên nói muốn từ chức.Lâm Nghiên gật đầu: "Đã hoàn thành thủ tục, thật ra tớ rất thích công việc này, nhiệt tình làm việc, đồng nghiệp cũng tốt, nhưng quản lý thì quá phiền phức."Chân Minh Châu: "Tớ hiểu."Cô cũng đã từng làm rất nhiều công việc.Lâm Nghiên: "Có công thì anh ta cướp, còn có vấn đề thì anh ta đùn đẩy, không tăng ca thì gương mặt dài ra dường như ai nợ anh ta mấy ngàn vạn không bằng. Cả ngày nói mình tốt nghiệp từ một trường nước ngoài danh tiếng, nên giỏi hơn những người khác. Nói cứ như không ai biết anh ta có thể vào được trường đó học là vì ba anh ta quyên tiền cho ngôi trường đó. Không phải nhờ thực lực của bản thân, chỉ vì cái mác tốt nghiệp trường danh giá mà anh ta lại lên làm lãnh đạo của bọn tớ, nhưng anh ta không làm được gì cả, đã vậy còn mặt dày! Chết tiệt thật!"Chân Minh Châu cũng vô cùng giận dữ: "Loại người này thật quá đê tiện."Lâm Nghiên gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, đến ông chủ của bọn tớ cũng không yêu cầu bọn tớ làm cái này cái kia như anh ta, thậm chí khi bọn tớ đi vệ sinh anh ta còn xem đồng hồ. Anh ta xem công ty như là của mình, một người đàn ông mà hành động không khác gì mấy bà thím. Nịnh nọt cấp trên chèn ép cấp dưới, nếu ở thời dân quốc thì anh ta chính là Nhị Cẩu Tử."Chân Minh Châu: "Thật quá ti tiện."Lâm Nghiên: "Đúng vậy, nếu không mắng anh ta như vậy thì thật có lỗi với những gì anh ta đã làm."Lâm Nghiên hít sâu một hơi, nói: "Thật ra tớ cũng biết ông chủ là thương nhân nên sử dụng những người như anh ta cũng có lý do, nhưng tớ không thể chịu nổi anh ta. Thật sự quá đáng ghét."Hai người bạn thân cùng nhau mắng chửi sếp là chuyện sảng khoái nhất.Sau đó, Lâm Nghiên cũng nở nụ cười bí hiểm: "Chỉ là lúc này hẳn là anh ta cũng gặp không ít rắc rối."Chân Minh Châu: "Chuyện là như thế nào?"Lâm Nghiên: "Cậu có nhớ việc tớ là thực tập sinh được giữ lại công ty không?"Chân Minh Châu gật đầu.Lâm Nghiên: "Cũng thật trùng hợp, tổ phó nhóm nhỏ mà tớ gia nhập lại là người lãnh đạo tớ khi còn thực tập, nhưng anh ấy chủ yếu phụ trách mảng kỹ thuật. Hiện tại mọi người đều không thuận lợi, không phải không hài lòng với công việc mà là sếp quá ngốc. Nên tớ cảm thấy rất phiền, lần trước lúc tớ điện thoại cho cậu là bởi vì tên sếp khốn đó tính giờ khi tớ đi vệ sinh, sau đó còn bắt tớ trở về làm việc, sao tớ có thể không tức giận được chứ? Tớ thật sự tức điên lên. Sau đó không phải tiểu phú bà Chân Minh Châu đáng yêu của chúng ta nói muốn nuôi tớ sao, thế là dưới sự tức giận tớ liền quyết định từ chức. Tên sếp đó biến đi cho khuất mắt, lão nương không hầu hạ anh ta nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận