Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 85: Quá Nhỏ 2

Chương 85: Quá Nhỏ 2
Chương 85: Quá Nhỏ 2
Chân Minh Châu thắc mắc: "Nếu không thể thu hoạch lương thực thì sao mọi người lại không đi đánh cá? Như vậy cũng không tồi mà?"Lý lão nhân cười khổ: "Chuyện này đâu dễ dàng như vậy. Ngư dân làm việc vất vả hơn hẳn chúng tôi. Mặt khác, hải sản ở biển đâu phải muốn bắt là bắt, đánh cá thường đi theo từng thôn, nếu chúng tôi tuỳ tiện đến đánh bắt cá thì làm gì có cơ hội. Hơn nữa chúng tôi cũng không có tay nghề cũng như kinh nghiệm, mà đánh bắt cá lại đòi hỏi những điều này."Ông nói thêm: "Mấy năm nay cuộc sống khó khăn, dù là làng chài ven biển cũng không dễ dàng. Hải sản nhỏ thì có hạn, những loài lớn hơn thì cần phải có thuyền ra khơi mới đánh bắt được, nhưng thuyền đâu phải muốn là có. Hơn nữa dù có bắt được cá lớn thì giá cả cũng chỉ cao hơn được một chút, không thể so sánh được với thịt."Hiện tại, Chân Minh Châu đã có thể hình dung được cuộc sống ở cổ đại, chỉ gói gọn trong một chữ "Khó."Chân Minh Châu khẽ than thở, Lý lão đầu tinh thần tỉnh táo, nói: "Bà chủ, hình như cô rất thích hải sản. Hy vọng cô cho phép tôi mang đến cho cô một ít."Ông vẫn luôn muốn cảm tạ tiên nữ nhưng không biết nên làm thế nào. Vì bọn họ có cái gì để đưa cho tiên nữ đâu.Nhưng không thể không nói khả năng quan sát của người lớn tuổi khá tinh tế, tỉ mỉ; ông vừa thấy liền biết bà chủ thích hải sản."Hải sản ở biển rất nhiều, tôi sẽ mang đến đây một ít."Chân Minh Châu vội ngăn lại: "Thật sự không cần.""Cô đừng khách khí với tôi, tôi biết ngài tâm địa bồ tát lo lắng cho an nguy của tôi. Thế nhưng, đường đi cũng không quá nguy hiểm, hơn nữa khi đi tôi sẽ dẫn thêm vài người nên cô cứ yên tâm. Thật ra nếu có thể trao đổi đồ vật bọn họ sẽ rất vui, vì hiện giờ lương thực rất quý." Lý lão đầu rất kiên trì, hơn nữa còn vô cùng phấn khích.Chân Minh Châu nghĩ đến tình huống khó khăn của những ngư dân, đành thở dài đáp ứng."Như vậy cũng được, nhưng chỉ một lần là được. Vẫn là ông đưa đến, tôi sẽ cùng ông trao đổi."Lý lão đầu lại muốn nói gì đó nhưng bị Chân Minh Châu ngắt lời: "Nếu không trao đổi tôi sẽ không lấy."Lý lão đầu vốn định tự lấy lương thực của nhà mình đổi một ít hải sản sau đó đưa cho bà chủ. Nhưng thấy cô kiên trì như vậy ông chỉ có thể gật đầu đáp ứng.Chân Minh Châu mỉm cười: "Mọi người đi đường cẩn thận, tiền tài là vật ngoài thân."Lý lão đầu trịnh trọng gật đầu, lúc này dẫn theo đoàn người Lý gia rời đi.Theo cách Lý lão đầu nói, thì ông ấy đến làng chài đó phải mất nửa tháng, vậy đi đi về về sẽ mất khoảng một tháng. Vì thế, Chân Minh Châu hiện cũng không quá để tâm đến việc này. Sau khi tiễn mấy người Lý gia đi thì cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.Vài ngày trước do trong homestay vẫn còn khách trọ nên đã nhiều ngày cô không đi ra ngoài.Vì thế, sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng đi, trước tiên cô đi đến Uỷ bạn thôn thanh toán số tiền mua lương thực, đồng thời Triệu Xuân Mai cũng sắp xếp chuyên gia mang đồ vật Chân Minh Châu trao đổi được đến thủ đô.Trong những món đồ đưa đến thủ đô thì san hô đỏ là trân quý nhất, loại san hô tự nhiên lâu năm này có giá trị rất cao.Đương nhiên không phải những thứ khác không đáng tiền.Ngay cả "một núi" ngọc bội mà Nguyên Tuấn để lại đây đều có nước ngọc rất tốt, giá trị xa xỉ.Nguyên nhân là do đoàn người gấp gáp ra cửa tìm kiếm Nguyên Tuấn nên cũng không mang theo quá nhiều đồ vật quý giá, chỉ có một ít vàng để phòng thân. Mà vàng trong tay Nguyên Tuấn không đủ nên mới thu hết ngọc bội của thị vệ, dù bọn họ không mang theo gì khác khi ra ngoài nhưng nhất định sẽ mang theo ngọc bội bên người.Phẩm chất ngọc bội của thị vệ không cao. Dù trong mắt Nguyên Tuấn những ngọc bội đó rất bình thường nhưng lại là đồ tốt hiếm thấy ở hiện đại.Như vậy thì vàng là thứ "không đáng tiền nhất", Chân Minh Châu đưa một ít vàng cho Lý lão đầu, còn dư lại cũng không bán đi mà giữ lại để dùng khi cần thiết, biết đâu lại gặp được "khách trọ" cần đến vàng thì sao. Hoặc là giữ lại làm vốn khởi nghiệp.Lý lão đầu và Cửu hoàng tử Nguyên khiến Chân Minh Châu nhìn thấy một cơ hội kinh doanh mới, chỉ có mua đi bán lại là dễ kiếm tiền nhất.Vừa có thể kiếm tiền lại có thể giúp đỡ người khác cớ sao lại không làm.Vì việc mua bán nên Chân Minh Châu quyết định đi thủ đô một chuyến, về homestay thì cô không dám tuỳ ý giao cho người khác, chỉ có thể dặn dò thôn trưởng Triệu Xuân Mai hỗ trợ trông coi.Nhưng thật ra cô đến thủ đô cũng không ở lại lâu, sau khi nói chuyện với Thẩm Nham thì liền quay lại Lệ thành.Dù thời gian cô đi thủ đô rất ngắn nhưng thu hoạch lại không nhỏ.Buổi sáng cô bay đến thủ đô, trong thẻ ngân hàng chỉ có 20 vạn, nhưng buổi chiều trở về đã lên đến 2000 vạn.Chân Minh Châu cảm thấy hốt hoảng. Cô không thể ngờ những thứ đó lại đáng giá đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận