Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 190:
Chương 190:
Chân Minh Châu lên lầu tiếp tục giặt quần áo.Cùng lúc đó ở bìa cánh rừng Mãnh Hổ Lĩnh, Lý Quế Hoa và Vương Đại Lang đang cùng nhau đi về hướng xe chuyển hàng, cả hai đều khoác áo tơi để không bị ướt mưa.Vương Đại Lang nói: “Ngày mưa mà nàng một hai muốn ra ngoài, mấy ngày nay thùng hành đã không có ở đó, dù có trễ một ngày cũng không sao, cũng có thể đợi đến mai trời tạnh mưa rồi ra xem...”Lý Quế Hoa: “Vẫn nên đi xem thử, nếu thật sự thùng hàng quay lại thì sao.”Vương Đại Lang: “Đã nhiều ngày không thấy nó rồi, hôm nay lại mưa to, có thể người ta...”Đột nhiên hắn im bặt, nhìn chằm chằm vào thùng hàng đang từ xa “đi” đến, hoảng sợ đến mức suýt té ngã.“Tức, tức phụ?” Vương Đại Lang bắt lấy bả vai Lý Quế Hoa, nói: “Nàng nhìn xem!”Lý Quế Hoa vui vẻ nói: “Đến, đến rồi”Vương Đại Lang: Vợ hắn không hề cảm thấy sợ hãi.“Thứ này có thể tự mình di chuyển vậy mà nàng không sợ sao?”Lý Quế Hoa: “Vì sao phải sợ? Không phải chúng ta đều biết rõ nó có thể tự mình di chuyển sao? Nếu nó không thể tự di chuyển thì chúng ta cần nó để làm gì.”Nói như vậy đúng là không sai chút nào, nhưng hắn lần đầu nhìn thấy, vì lần trước đến đây thùng hàng vẫn yên lặng nằm yên ở đó.Bây giờ đột nhiên thấy nó hoạt động nên có chút hoảng sợ.Lý Quế Hoa thật sự rất vui: “Tốt quá, thùng hàng đã trở lại, chúng ta nhanh chóng chạy về nói cho cha biết việc này.”Đã nhiều ngày bọn họ vẫn luôn trông ngóng, dù biết thùng hàng nhất định sẽ trở về nhưng sốt ruột thì vẫn sốt ruột, không thể khống chế được tâm tình. Hơn nữa đây là lần đầu tiên bọn họ dùng thứ này nên khó tránh khỏi cảm giác thấp thỏm trong lòng.Hai người nhanh chóng về nhà, thực mau vội vàng trở về, Lý lão đại thấy muội muội trở về liền nói: “Ta đã nói ngày mưa hai người không cần qua đó, hai vợ chồng muội thật mà...”Lý Quế Hoa: “Thùng hàng đã trở lại.”Lý Đại Ngưu: “!!!”Hắn đột nhiên bật dậy: “Thật sao?”Đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức sử dụng xe vận chuyển hàng tự động nên hắn cảm thấy có chút lo lắng.Vương Đại Lang dùng sức gật đầu, nói: “Thật sự, đệ thấy nó tự di chuyển về, thật sự đệ chưa từng thấy chuyện thần kỳ như vậy.”Lý Đại Ngưu: “Tự di chuyển về sao? Lợi hại như vậy? Thật tiếc là ta không thể nhìn thấy.”“Đại ca, ca đừng nói những chuyện này nữa, nhanh đi nói lại với cha, chúng ta chuẩn bị một chút, đợi khi mưa tạnh thì đến đó vận chuyển đồ vật về.”“Đúng đúng đúng.”Lý Đại Ngưu: “Cha nói đúng, Quế Hoa thật sự có tiên duyên, mấy ngày trước chúng ta đều đến đó thăm dò nhưng không nhìn thấy gì cả. Vậy mà muội vừa đến đó thì thùng hàng liền xuất hiện.”Lý Quế Hoa: “Ca nói cái gì vậy, chỉ là muội rất tin tưởng tiên nữ, sớm muộn gì thì thùng hàng cũng sẽ trở lại, hôm nay bọn muội cũng chỉ tình cờ nhìn thấy mà thôi.”Lý Đại Ngưu: “Sao lại không phải, ta đã đi ra đó mấy ngày nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.”Lúc này Lý lão đầu đi ra, ông nói: “Mấy đứa vào nhà hết, thật là lớn gan dám đứng ngoài sân nói những chuyện này, về sau chú ý một chút.”Hai người cả kinh, nhanh chóng đi vào nhà.Lý lão đầu lên tiếng răn dạy: “Về sau khi nói chuyện thì chú ý một chút, mấy đứa không sợ cả thôn nghe thấy sao.”Bọn họ đều gục đầu xuống.Lý lão đầu không để ý đến bọn họ nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không biết khi nào mưa mới tạnh.” Ông cũng rất sốt ruột.Có lẽ là do mọi người đều ngóng trông mưa nhanh tạnh nên rất nhanh trời đã ngừng mưa.Mấy người Lý gia thừa dịp không có ai chú ý, lén lút vận chuyển lương thực về nhà.Bởi vì chỉ có nhà bọn họ mới có thể tiếp xúc với Chân Minh Châu nên em vợ Lý lão đầu ủy thác nhà bọn họ giao hàng. Mỗi lần như vậy sẽ đưa cho Lý gia thêm một phần phí hỗ trợ.Tuy rằng Lý lão đầu nói không cần, nhưng Tiền gia vẫn nhất quyết muốn đưa.Bởi vì số hải sản được vận chuyển đến đây không chỉ của một mình Tiền gia. Hơn nữa nếu không có Lý gia thì ai sẽ vận chuyển hàng hoá giúp bọn họ. Ngoài ra, mỗi lần đến đây bọn họ đều ở lại một ngày, còn ăn uống ở Lý gia nữa.Tóm lại là người dân ở làng chài nhỏ thuần phác, còn Lý gia cũng là những người phúc hậu. Mặc dù việc làm ăn cũng chỉ mới bắt đầu nhưng bọn họ đã nhận được rất nhiều chỗ tốt rồi.Lý lão đầu: “Lần tới khi người bên làng chài đến đây khẳng định sẽ rất vui.”Thật ra lần trước mấy người bên làng chài nhỏ và Tiền gia không hề đi xe không về, mà Lý gia đã lấy lương thực của nhà mình ra để ứng trước tiền hàng. Vì thế dù không khớp với thời gian vận chuyển hàng đến quán trọ Xuân Sơn, nhưng bên phía làng chài nhỏ vẫn nhận được tiền hàng.Lý gia đang đẩy xe lương thực về nhà thì từ xa nhìn thấy mấy cậu thành niên bên Thạch gia thôn đang chơi đùa.Đại Dương: “Năm trước, lúc đi đốn củi bọn con nghe nói tam đệ của Thạch phu tử ở Thạch gia thôn bị ngã gãy chân, không biết hiện giờ như thế nào rồi.”“Cháu quan tâm những người đó làm gì? Không có quan hệ gì với chúng ta cả.”Đại Dương: “Không phải ạ, không phải trước đó bà chủ có hỏi về chuyện này sao? Con nghĩ chắc là cô ấy cũng muốn biết.”Lý lão đầu: “Thật ra ta cảm thấy cô ấy cũng có chút quan tâm đến việc này. Như vậy đi, sau khi về nhà Đại Dương ra ngoài hỏi thăm một chút. Sau đó chúng ta viết cho bà chủ một phong thư nói sơ về tình huống ở đây.”Đại Dương: “Vâng ạ.”Nhị Dương: “Cháu cũng sẽ đi hỏi thăm, cháu là người thích hợp nhất để hỏi thăm những chuyện này.”Lời này không phải là giả, hắn quen thuộc với rất nhiều người.“Được. Hai đứa cùng nhau hỏi thăm đi.”“Phải cố gắng làm tốt chuyện này.”“Đó là chuyện đương nhiên.”Vì mưa tạnh, nên Chân Minh Châu cũng đã liên lạc được với Vu Thanh Hàn, cô đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Giáo sư, Túc Ninh thế nào rồi?”Người này đã nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch, thật khiến người khác lo lắng.Hy vọng hắn không phải là bị khách trọ đầu tiên bị mất mạng.Vu Thanh Hàn: “Buổi chiều đã cấp cứu một lần, tạm thời đã qua cơn nguy kịch.”Do dự một chút, Vu Thanh Hàn nói: “Hắn vẫn luôn gọi tên cô.”Chân Minh Châu mím môi nói: “Thật ra chúng tôi tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, hắn gọi tên tôi thì có ích gì.”Vu Thanh Hàn: “Có thể là do hai lần liên tiếp, vào lúc hắn gặp nguy hiểm nhất đều gặp được cô.”Mặc dù không phải Chân Minh Châu tự mình cứu Túc Ninh, nhưng nếu không có Chân Minh Châu thì có lẽ Túc Ninh đã không được cứu.Vào thời điểm nguy nan nhất, đều là Chân Minh Châu cứu hắn.Nên khi Túc Ninh hôn mê vẫn gọi tên cô cũng không có gì ngoài ý muốn.Con người là động vật có tình cảm.Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: “Nhưng tôi sẽ không đến gặp hắn.”Cô nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không đi gặp bất kỳ ai đang mắc bệnh nặng hay rơi vào tình trạng nguy kịch. Mặc kệ là Túc Ninh hay ai khác tôi cũng sẽ không đi.”Vu Thanh Hàn nghĩ đến những chuyện Chân Minh Châu đã từng trải qua, nói: “Được rồi, tôi đã hiểu.”Chân Minh Châu chớp chớp mắt, nói: “Tuy tôi không đến gặp hắn nhưng làm phiền giáo sư giúp tôi chuyển lời đến Túc Ninh là tôi sẽ ở homestay Xuân Sơn chờ hắn về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận