Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 334:

Chương 334:
Chương 334:
Chân Minh Châu biết chú Ngưu, tuy bọn họ đều gọi ông là chú Ngưu nhưng thật ra ông cũng trạc tuổi Triệu Xuân Mai, đều ngoài 40 tuổi. Chú Ngưu cùng nhóm với Triệu Xuân Mai, phụ trách công tác giữ gìn an ninh ở khu vực này.Chú ấy vẫn chưa lập gia đình, là người nghiêm túc.Trong thôn có tin đồn rằng thật ra chú Ngưu thích trưởng thôn Triệu Xuân Mai, vì thế vẫn luôn ở bên cạnh bà, chỉ là không ai biết chuyện này có phải là sự thật hay không. Trước kia Chân Minh Châu tin tưởng không chút nghi ngờ, nhưng hiện tại thì...Kể từ thời điểm cô biết hơn mười mấy người ở Uỷ ban thôn đều được đặc biệt thuyên chuyển đến đây, thì cô không thể dùng suy nghĩ thông thường để đánh giá bọn họ.Những người công tác ở nơi này thật sự là người bình thường sao?Nên không thể nói cái gì mà thích hay không thích. Mọi người đều vì công việc."Chú Ngưu đi cùng chúng ta sao?"Vu Thanh Hàn gật đầu, nói: "Chú Ngưu đã không còn người thân nên không có gì vướng bận, nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đến chú ấy. Mặt khác, thân thủ của chú ấy cực tốt, thời trẻ xuất thân là lính trinh sát, khu vực quanh Li Sơn chú ấy đều đã đi qua; tuy có thể Mãnh Hổ Lĩnh hoàn toàn khác với Li Sơn, nhưng chú Ngưu rất quen thuộc đường núi, cũng có thể thích ứng tốt với những tình huống phát sinh trong núi. Cuối cùng đó là chúng ta có thêm hai "người" giúp đỡ đều rất nghe lời chú ấy."Chân Minh Châu: "Rất nghe lời chú Ngưu? Chúng ta còn có thêm hai người sao? Là ai vậy?"Vu Thanh Hàn cười, nói chuyện đầy ẩn ý: "Ngoại trừ chú ấy, chúng ta còn có hai thành viên đặc biệt đến hỗ trợ."Chân Minh Châu nghi hoặc nhìn Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn cười nói: "Là hai con cảnh khuyển, tôi điều hai con cảnh khuyển đến đây hỗ trợ. Nói chính xác hơn thì sau khi đặt văn phòng ở chỗ cô thì chúng tôi đã bắt đầu huấn luyện cảnh khuyển, vì nghĩ rằng trong tương lai sẽ cần đến sự giúp đỡ của bọn nó. Bây giờ chúng ta đã tiến thêm một bước, nên bọn nó đương nhiên phải tốt nghiệp sau đó đến đây hỗ trợ."Chân Minh Châu bật cười.Không biết nghĩ đến chuyện gì, nụ cười của cô thêm sâu hơn, sau đó nói: "Tổ hợp này không hề giống tiểu thương, vừa thấy liền biết không dễ chọc."Vẻ mặt Vu Thanh Hàn đầy ẩn ý: "Khi ra ngoài, chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ tốt hơn là gặp phải nguy hiểm. Mặc dù những người đã từng đến đây đều là người tốt, nhưng ai dám đảm bảo những người ở thôn làng trong núi đó là người tốt? Vùng khỉ ho cò gáy thường có điêu dân - tuy rằng câu nói này vô cùng phiến diện nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng, lo trước khỏi hoạ sẽ tốt hơn."Túc Ninh gật đầu, nói: "Lão Vu nói rất đúng."Anh nói: "Tôi vào nam ra bắc đã gặp qua rất nhiều chuyện. Một người thoạt nhìn thật thà hàm hậu không chắc là thật sự thật thà hàm hậu, một người thoạt nhìn hòa ái thiện lương cũng chưa chắc là như vậy, một cô gái ôn nhu có thể là nữ tặc giết người không chớp mắt, một người đàn ông nhìn đôn hậu cũng có thể là hái hoa tặc. Khi ra ngoài nếu có thêm nhiều người sẽ tránh được không ít vấn đề. Mặt khác, khi ra bên ngoài nên cố gắng hạn chế ăn thức ăn mà người khác mời, cũng như càng ít uống nước càng tốt."Chân Minh Châu sững sờ nói: "Vậy sao?"Túc Ninh cười: "Đó là kinh nghiệm của tôi."Chân Minh Châu nghiêm túc gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi."Vu Thanh Hàn: "Nếu chúng ta đã chung nhận thức về việc này thì rất tốt.""Lần này chúng ta ra ngoài chỉ có thể đi đến vài thôn quanh đây. Mua hàng hoá chỉ là thứ yếu, chủ yếu là xem xét địa hình và thăm dò tình hình cụ thể của nơi này. Nghe nói Túc triều không phải triều đại hư cấu, Đại Đường thịnh thế vẫn tồn tại song song với nơi này, một khi đã như vậy thì chúng ta càng phải lưu tâm hơn."Chân Minh Châu đính chính: "Không phải, nơi chúng ta đến vẫn là một triều đại hư cấu, bởi vì hoàng đế khai quốc của Túc Triều là người xuyên không. Vì thế triều đại này chắc chắn không tồn tại trong lịch sử, đồng nghĩa với việc quốc gia này cũng vậy. Tuy nhiên vùng đất này nhất định tồn tại, chỉ là nơi này chắc chắn không phải là địa giới của Đại Đường. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái, trên thế giới có rất nhiều lục địa, có lẽ vùng đất này là nơi mà chúng ta không biết."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Cô nói vậy cũng rất có lý."Đối với chuyện này bọn họ hoàn toàn không biết gì cả nhưng điều này cũng không khiến họ cảm thấy hoang mang. Ban đầu không biết những dần dần rồi sẽ biết.Không phải bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài thăm dò hay sao?Chân Minh Châu: "Nếu đã cải trang thành tiểu thương thì tôi định lấy một ít lương thực, vải dệt, kim chỉ trao đổi thổ sản vùng núi. Tuy chúng ta đến đó chủ yếu là để thăm dò địa hình, hiểu tìm hiểu phong tục tập quán, nhưng cũng nên làm như thật."Vu Thanh Hàn: "Có thể, chúng ta chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa."Chân Minh Châu: "Được."Nàng nói: "Vậy còn quần áo của chúng ta...""Chuẩn bị áo quần ngắn đơn giản nhẹ nhàng là được."Chân Minh Châu gật đầu, hai người thoải mái bàn bạc mà không kiêng dè Túc Ninh, nếu đã là người một nhà thì phải tin tưởng lẫn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận