Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 75: Thăm Dò Lẫn Nhau 2
Chương 75: Thăm Dò Lẫn Nhau 2
Thật ra chủ tớ ba người trong thời gian ngắn cũng không nói những chuyện dư thừa, vì dù sao khi trở về bọn họ cũng còn nhiều thời gian để nói.Mỗi người bọn họ đều tìm hiểu những thứ mình chưa thấy qua. Bọn họ tách ra, Bạch Viễn đi ra sân, Cửu hoàng tử thì nhìn chằm chằm ti vi, còn Trương Lực mặc dù không biết cốt truyện như thế nào, nhưng đồ vật thần kỳ này hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của hắn, vì thế hắn an phận ngồi bên cạnh Cửu hoàng tử.Bạch Viễn vào phòng thì thấy hai người lựa lưng vào giường, lười nhác xem "ti vi."Khoé miệng ông run rẩy: "Hai người..."Hai người trên giường nhất trí nhìn về phía Bạch Viễn, ông nói: "Ăn cơm."Nguyên Tuấn theo thói quen, nói: "Trương Lực, ngươi đi lấy về đây ăn, thuận tiện bán manh cùng bà chủ để lấy mấy lon coca. Ăn gà rán cùng hamburger mà không uống Coca, thì cảm thấy thiếu thiếu gì đó."Người này cũng rất có kinh nghiệm ăn uống.Chỉ là Trương Lực cảm thấy mê mang: "Bán manh, là cái gì?"Nguyên Tuấn câm nín trong giây lát, sau đó lên tiếng: "Được rồi, để ta tự mình đi lấy."Bọn họ đi ra liền thấy Chân Minh Châu cùng chiếc thùng giữ nhiệt còn nguyên vẹn.Nguyên Tuấn lập tức phân phó: "Trương Lực, ngươi đi dọn dẹp một chút."Trương Lực: "Vâng."Chân Minh Châu: "Không cần dọn, mọi người ăn bao nhiêu thì lấy trước, còn dư lại bao nhiêu thì đưa ra cho những người bên ngoài là được."Nguyên Tuấn lập tức đồng ý, còn tươi cười hớn hở nói: "Bà chủ xinh đẹp và hào phóng, cho tôi một lon CoCa đi."Chân Minh Châu nhìn hắn thật sâu, nghĩ hắn ngày mai liền rời đi liền nói: "Để tôi đi lấy cho anh.""Cho tôi nhiều nước đá một chút."Chân Minh Châu gật đầu.Nguyên Tuấn: "Trương Lực, ngươi đi theo hỗ trợ."Trương Lực lập tức đuổi theo, Chân Minh Châu quay đầu lại nhìn Trương Lực, sau đó mở miệng: "Vậy anh lấy thùng đi, để tôi lấy đồ trong tủ lạnh."Trương Lực "Vâng" một tiếng. Thật ra, hắn cũng không biết đó là cái gì nhưng vẫn theo thói quen đồng ý.Chân Minh Châu chỉ hắn mang các thứ đặt lên bàn đá trong sân, nhìn mấy người này có vẻ muốn ăn cơm trưa trong sân, liền nói: "Mọi người uống bao nhiêu thì tự mình lấy."Còn cô thì đi vào phòng khách, lấy gà nướng ra tự mình thưởng thức.Đã có gà nướng thơm ngào ngạt, ai còn muốn ăn hamburger và cánh gà rán chứ.Chân Minh Châu đi vào phòng khách, cũng không quản mấy người Nguyên Tuấn chia thức ăn như thế nào, chỉ là cô cảm thấy bản thân mình chuẩn bị không ít. Thật ra không phải cô mua nhiều mà cô đã nhìn thấy Nguyên Tuấn ăn một lần bốn năm cái hamburger. Vì thế cô mua nhiều như vậy là không hề sai.Đã cho ăn chẳng lẽ không thể cho họ ăn no sao?Chân Minh Châu trong phòng khách gặm gà nướng, còn Nguyên Tuấn đúng là rất biết nghe lời lấy ba cái hamburger, lại lấy thêm bốn cái cánh gà.Bạch Viễn: Trách không được mặt tròn như vậy.Mấy người bọn họ lấy đủ phần hamburger cho mình, sau đó Trương Lực mang hai cái thùng đi ra bên ngoài. Không bao lâu hắn trở về liền ghé vào tai Bạch Viễn nói nhỏ vài câu.Bạch Viễn nhướng mày, nhìn về phía Chân Minh Châu.Mặc dù Chân Minh Châu đang ngồi ăn trong phòng khách, nhưng thông qua cửa kính, từ ngoài sân vẫn có thể nhìn thấy người bên trong đang cúi đầu, không biết đùa nghịch cái gì, vừa xem vừa ăn còn không ngừng cười.Đúng là cảnh đẹp ý vui.Hắn thu hồi tầm mắt, cúi đầu cắn một ngụm hamburger.Oa, mùi vị rất đặc biệt, đúng là chưa từng ăn qua. Hắn tự nhận mình là người đã trải qua nhiều việc, nhưng chưa từng thấy qua loại thức ăn kỳ quái như vậy. Chính giữa bánh được kẹp thịt gà, nhưng lại không giống như ăn cơm.Đặc biệt là cánh gà nếu được đặt ở trước mặt mấy người Lý gia thì chắn hẳn là siêu cấp ngon. Nhưng trước mặt bọn họ thì có chút không đủ nhìn. Một con gà thì đùi gà là quý nhất, sau đó đến ức gà rồi mới đến thịt ở những bộ phận khác.Những thứ linh tinh như cánh gà hay chân gà đều không được xem là thứ tốt.Nhưng Bạch Viễn nghĩ điện hạ nhà mình ăn ngon miệng như vậy thì hương vị tất nhiên không tồi. Ông ăn thử một khối, ánh mắt liền sáng lên.Hương vị quả nhiên rất ngon.Bạch Viễn khá chú ý đến việc ăn uống, khi ăn cũng rất biết kiềm chế, dù món ăn ngon ông cũng không ăn quá no.Ông nhìn qua Trương Lực, có lẽ do hắn là người tập võ, nên đã bắt đầu ăn cái hamburger thứ năm, ăn cánh gà cũng không thèm nhả xương.Bạch Viễn: Người này cũng thật là.Lúc này, những người bên ngoài cũng đang tranh đoạt thức ăn. Mấy ngày nay, mọi người vì tìm kiếm Cửu hoàng tử mà rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, nên cũng không quá quan tâm đến việc ăn uống. Bây giờ đột nhiên có thức ăn ngon, lại được đưa đến từ một nơi thần kỳ như vậy thì không tranh đoạt sao được.Kỳ thật, bọn họ đều là thị vệ của vương phủ nên cũng từng ăn qua các món ngon. Nhưng món ăn đặc sắc như "hamburger" lại chưa nhìn thấy bao giờ.Thoạt nhìn, trông có vẻ như bánh kẹp thịt nhưng lại không quá giống nhau. Hơn nữa, không thể không nói thực phẩm chiên vĩnh viễn là thần, ăn vào làm người khác cảm thấy thỏa mãn. Lời này quả thật là không sai.Có thể thực phẩm chiên không tốt cho sức khỏe, nhưng người đã ăn qua một lần liền cảm thấy nó đặc biệt ngon.Tên đầu trọc: Các người thật thiếu đạo đức, ăn cái gì cũng không chia cho ta một ít.Những người này hăng hái tranh đoạt, người bị "tiễn đi" như tên đầu trọc chỉ biết nhìn mọi người ăn uống. Hắn vuốt bụng, hoài niệm thời gian bị nhốt trong phòng.Quả nhiên, con người chỉ khi mất đi mới biết hối tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận