Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 92: Quyết Định Không Mở Cửa 5
Chương 92: Quyết Định Không Mở Cửa 5
Một đêm này Chân Minh Châu không ngủ được, mà Trương Vũ đang bị nhốt trong phòng và người bên ngoài cửa cũng vậy.Không thể không nói ánh đèn bên trong đã khiến hắn có phần kinh hách, nhưng dù vậy hắn vẫn ngồi im bất động ở cửa.Hắn không giống với người khác, nếu người khác rất dễ tin những chuyện liên quan đến thần tiên thì hắn một chút cũng không tin. Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nên ngược lại hắn cảm thấy chủ nhân căn nhà này có điều bí ẩn.Vẫn là câu nói đó, nếu có phép thuật như thần tiên thì không cần phải sợ. Nhưng người trong nhà lại làm ra nhiều chuyện như vậy, mục đích vẫn là muốn làm hắn khiếp sợ.Điều này chứng minh nếu đơn đả độc đấu thì người trong nhà vẫn có điểm kiêng kị hắn.Nhờ ánh đèn sáng ngời, nên hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mấy chữ "Quán trọ Xuân Sơn", chữ viết có điểm kỳ quái những vẫn có thể hiểu được.Thì ra nơi này là quán trọ Xuân Sơn.Hắn chưa bao giờ nghe qua cái tên này, hơn nữa mới núi rừng hoang vắng này sao lại xuất hiện một quán trọ.Trong lúc hắn miên man suy nghĩ thì mưa cũng nhỏ dần, trời cũng gần sáng.Đột nhiên, hắn cảm giác được vách tường mình đang dựa vào như biến thành hư không, khi xoay đầu lại nhìn thì hắn kinh ngạc mà há hốc mồm."Quán trọ" sau lưng hắn đã biến mất, thật sự không nhìn thấy nữa.Hắn vận dụng khinh công bay lên, quan sát xung quanh nhưng vẫn không thấy.Chuyện gì đã xảy ra?Khác với sự khiếp sợ của hắn, lúc này khi thấy tín hiệu điện thoại đã khôi phục, tâm lý Chân Minh Châu dần được thả lỏng, đêm qua thật là hù chết cô mà.Gần như không chờ đến trời sáng, Chân Minh Châu đã đuổi Trương Vũ đi.Trương Vũ cũng không do dự, gật đầu đồng ý.Trước khi đi Trương Vũ còn sờ gấu trúc nhỏ một chút, chỉ là gia hỏa này lại ủn mông về phía anh ta.Trương Vũ nghiêm túc nói với Chân Minh Châu: "Ngày thường cô chú ý một chút."Chân Minh Châu: "Tôi biết rồi, anh vẫn nên nên đi nhanh đi, tôi chỉ sợ anh có tiếp xúc gì với cổ đại lại gây ra ảnh hưởng xấu gì thì thật là phiền toái."Trương Vũ mỉm cười: "Được rồi, chỉ là tôi cảm thấy ở cổ đại có quá nhiều người nguy hiểm, cô vẫn nên cẩn thận hơn."Chân Minh Châu gật đầu.Cô cũng không tiễn Trương Vũ. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Trương Vũ cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.Trên đời này không có chuyện gì là đơn giản cả.Dù Chân Minh Châu tương đối tùy tiện, nhưng thật ra cũng rất vất vả.Chân Minh Châu: Cô chỉ đơn thuần cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ.Chỉ là Trương Vũ tự mình bổ não không ít, trong lòng càng thêm kính trọng Chân Minh Châu.Chân Minh Châu lên lầu chuẩn bị đi ngủ, đêm qua cô không dám ngủ nhưng bây giờ thì khác rồi.Phụ nữ không ngủ đủ giấc thì tinh thần sẽ kém đi.Chợt... gì vậy?Chân Minh Châu đột nhiên dừng bước, cô bỗng suy nghĩ đến một chuyện.Trang phục và kiểu tóc của người đàn ông xuất hiện vào cơn mưa đêm qua có điểm giống với tên đầu trọc.Bọn họ đều mặc y phục màu đen, kiểu tóc cũng là tóc ngắn đơn giản và gọn gàng.Đây chỉ là những điểm bình thường, không có gì đặc biệt nên cũng không thể chứng minh được gì.Thế nhưng, bọn họ lại cùng xuất hiện ở chỗ này, nên vẫn khiến người hoài nghi.Lại nói, Chân Minh Châu phát hiện mấy người Lý gia cũng không có mang xà cạp*, điều này chứng minh không phải ai cũng ăn mặc như vậy.*Xà cạp: Một loại quần bó chân; hoặc một thiết bị được làm bằng vải siêu bền được quấn quanh chân, để bảo vệ chân khi đi rừng, leo núi hay leo núi tuyết. (Nguồn: Tổng hợp từ Google. )Vì thế, rất có thể người áo đen đêm qua và tên đầu trọc là cùng một nhóm người.Tên đầu trọc là sát thủ, mà người đêm qua thân thủ cũng không tồi.Chân Minh Châu: Thật khó khăn mà.Thử nói xem vì sao homestay nhà cô không xuất hiện ở một nơi bình thường, mà lại mọc lên ở nơi rừng sâu hoang vắng, người đến đều là những nhân vật nguy hiểm. Làm sao cô có thể khống chế được họ?Chân Minh Châu phiền muộn nhìn lên bầu trời, thở dài thườn thượt: Cô đúng là đáng thương vô cùng.Cô yên lặng lấy điện thoại, dáng vẻ nghiêm túc khác với ngày thường: "Giáo sư Vu, là tôi, Chân Minh Châu đây."Vu Thanh Hàn: "Có chuyện gì vậy?"Hiện tại mới 5 giờ 30 phút sáng, nhưng giọng nói của anh không hề có chút buồn ngủ.Dường như Vu Thanh Hàn cũng không ngủ.Vu Thanh Hàn cũng cảm nhận được Chân Minh Châu không hề buồn ngủ.Họ đều là những người không ngủ được."Gấu trúc nhỏ ảnh hưởng đến cô sao?"Chân Minh Châu lắc đầu, sau đó nói: "Không phải, tôi muốn hỏi anh một chút, anh có thể giúp tôi tìm giáo viên không?"Vu Thanh Hàn: "Đã xảy ra chuyện gì?"Chân Minh Châu phiền muộn lên tiếng: "Nếu không học võ tôi cảm thấy rất khó để tự bảo vệ mình a. Cổ đại hoàn toàn khác với hiện đại."Trong nháy mắt Vu Thanh Hàn đã hiểu: "Có nhân vật nguy hiểm xuất hiện uy hiếp đến sự an toàn của cô sao?"Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đúng vậy, thật ra tôi không mở cửa, hơn nữa tên đó còn bị điện giật. Tôi biết vì để đảm bảo an toàn cho tôi, mọi người là thiết lập hệ thống phòng thủ rất nghiêm ngặt. Thế nhưng, không thể lần nào tôi cũng có thể tránh được; mặt khác nếu có người giả heo ăn thịt hổ vào trọ, tôi lại không có độc tâm thuật thì làm sao biết họ là người tốt hay kết xấu. Vì thế, nếu tôi biết vài chiêu võ thuật cũng có thể phòng thân, khi gặp chuyện cũng có thể tự vệ."Vu Thanh Hàn: "Được, không thành vấn đề."Anh suy nghĩ một chút liền nói tiếp: "Tôi biết một người, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp để cô ấy đến dạy cô."Chân Minh Châu hưng phấn đáp "Được."Vu Thanh Hàn cười to, nói: "Chỉ mong về sau cô cũng sẽ nói như vậy."Anh nói lời thấm thía: "Người mà tôi nhắc đến thật sự rất nghiêm khắc."Chân Minh Châu: "Tôi có gì phải sợ chứ?"Cô kiên định: "Tôi là người không sợ khổ cũng không sợ mệt, lại vừa nỗ lực và chăm chỉ."Vu Thanh Hàn "A" một tiếng.Anh không hề nhìn ra được. Cô gái này da mặt cũng thật dày.Chân Minh Châu: "Đừng thấy tôi ngày thường lười nhác lại thích làm cá mặn, nhưng việc liên quan đến an nguy của mình tôi sẽ không thờ ơ. Nói không chừng sau khi tập luyện tôi còn lợi hại hơn anh."Vu Thanh Hàn cà khịa lại cô: "Người không lớn nhưng rất thích khoác lác. Hay chúng ta đánh cược đi."Chân Minh Châu lập tức đáp lại: "Được thôi. Thế nào, anh cảm thấy tôi không làm được sao?"Vu Thanh Hàn: "Tôi cho cô thời gian 5 năm, nếu cô thật sự lợi hại hơn tôi thì bao cô ăn sầu riêng cả đời."Chân Minh Châu: "Còn có chuyện tốt như vậy?"Thế là cô lập tức đồng ý.Vu Thanh Hàn chậm rãi nói: "Vậy nếu cô thua thì sao?"Chân Minh Châu: "Tôi sẽ không thua! Tôi không tin tập luyện 5 năm mà không đánh lại anh, tôi tuyệt đối không ngốc đến vậy đâu."Vu Thanh Hàn không đồng ý với cách nói của Chân Minh Châu, anh không nghĩ cô có thể thắng."Tôi không nghĩ cô có thể làm được, đừng khoác lác nữa, bây giờ nói thử xem nếu cô thua thì sao?"Anh tạm dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Như vậy đi, nếu cô thua thì về sau nếu hai chúng ta ăn cơm đều là cô mời, thế nào?"Chân Minh Châu sảng khoái nói: "Được, chúng ta quyết định như vậy."Chân Minh Châu cúp điện thoại, nắm chặt tay, cao giọng nói: "Vì sầu riêng, phải phấn đấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận