Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 109: Doraemon Minh Châu 4
Chương 109: Doraemon Minh Châu 4
Trên đường đi Chân Minh Châu không hề nhàn rỗi. Đầu tiên, cô đến trạm chuyển phát nhanh để gửi hải sản, khi xác nhận đến sáng mai có thể nhận được thì cũng yên tâm phần nào.Ông chủ bưu cục nhìn thùng hải sản không chớp mắt: "Tôm hùm cỡ lớn này cháu mua ở đâu mà vừa tươi lại vừa to nữa?"Đây là lần đầu tiên ông ta nhận đơn hàng chuyển phát nhanh nhiều hải sản như vậy.Không phải bọn họ kiến thức nông cạn, mà vì Lệ thành không ở gần biển, hải sản không phải rất nhiều, cũng sẽ không có người chuyển phát nhanh nhiều đến vậy.Đúng thật đơn hàng của Chân Minh Châu rất nhiều, hơn nữa kích cỡ của hải sản cũng rất lớn.Vì thế, làm sao ông không kinh ngạc đây?Chân Minh Châu cười nói: "Không phải cháu mua, là cháu đổi với người khác.""Ngọa tào, lần sau nếu lại có chuyện tốt này thì cháu nhớ kêu chú đó."Chân Minh Châu cười cười đồng ý, dắt tay Tiểu Thạch Đầu đi ra cửa."Minh Châu!"Tiệm tạp hóa nhà Lâm Nghiên ở sát vách bưu cục.Chân Minh Châu thường xuyên đến đây, cũng xem như là quen thuộc. Đây cũng là lý do vì sao ông chủ trạm chuyển phát nhanh thường xuyên nói chuyện với cô.Mẹ Lâm Nghiên ra ngoài đổ nước, liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, sau đó lại thấy Chân Minh Châu."Dì Lâm, nhờ chú Lâm ra giúp cháu một tay với ạ, cháu có mang cho mọi người một ít hải sản nha."Dì Lâm cũng không hề biết một chút là bao nhiêu, cười nói: "Được được. Ấy, đây là đứa bé nhà ai vậy?"Chân Minh Châu: "Là đứa bé nhà trưởng thôn Triệu, tên là Thạch Thanh Vân, nhũ danh là Tiểu Thạch Đầu, dì cứ kêu Tiểu Thạch Đầu là được."Dì Lâm cười: "Hiện tại rất ít người đặt nhũ danh nghe dân dã như vậy, đứa bé cách vách nhà dì nhũ danh là Đường Đường, còn trên lầu thì gọi là Coca, đều mang phong cách tây đâu... Ai ui, sao dì lại nói với cháu những cái này làm gì chứ."Bà bật cười, lắc đầu, nói: "Cháu vào đi. Lão Lâm à, ông ra đây."Chú Lâm nhanh chóng chạy ra, ông là người làm ăn nhưng vẻ bề ngoài trông rất lịch sự văn nhã, phong cách hoàn toàn bất đồng với ba Chân."Minh Châu mang hải sản đến cho chúng ta."Chú Lâm cười hỏi: "Đây là đứa bé nhà ai a?"Hai người bọn họ đúng là vợ chồng tâm linh tương thông mà.Ông vừa đi ra xe liền hét lên: "Ôi cha mẹ ơi!"Dì Lâm: "Ông làm cái gì vậy?"Chú Lâm: "Bà, bà, bà xem này!"Dì Lâm: "Cha mẹ ơi! Ở đâu mà cháu có những thứ này thế?"Những hải sản quý hiếm trước mắt bà trở nên sáng lấp lánh, hiện lên hai chữ - đáng giá.Chân Minh Châu cười: "Con đổi với người khác đấy ạ. Chú Lâm, dì Lâm, con còn định dẫn thằng bé đi chơi nên hôm khác lại ghé nói chuyện với chú dì ạ."Cô nhanh chóng giúp đỡ dọn hải sản xuống khỏi xe, sau đó dẫn theo nhóc con lái xe như bay.Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu, chớp mắt đôi mắt to tròn: "Chị chạy cái gì a."Chân Minh Châu: "Nếu chị không chạy, bọn họ còn muốn nói tiếp nha. Dì Lâm chắc chắn sẽ nói này nói kia."Tiểu Thạch Đầu chống khuôn mặt nhỏ: "Em thích được như vậy, đó là quan tâm nha."Chân Minh Châu duỗi tay xoa nhẹ đầu cậu bé, nói: "Em đúng là biết không ít chuyện. Nhưng nếu không đi nhanh sẽ không thể đi ăn món KFC mà em thích. Người lớn không thích trẻ con ăn KFC."Tiểu Thạch Đầu hiểu điều này, gật đầu, nói: "Bọn họ cảm thấy món này không có dinh dưỡng."Các bạn nhỏ của cậu đều bị người lớn trong nhà cảnh báo như vậy.Nhưng Tiểu Thạch Đầu thật sự không hiểu.Thịt gà ngon như vậy sao lại không có dinh dưỡng được.Nếu mang gà hầm canh chính là đại bổ.Dầu cũng là thứ tốt, nhưng sao thịt gà chiên dầu lại không có dinh dưỡng.Người lớn thật kỳ lạ nha.Tiểu Thạch Đầu: "Em thật sự không hiểu."Chân Minh Châu: "Đến chị còn không hiểu chuyện này lắm.""Người lớn cũng không hiểu sao?"Chân Minh Châu: "Ai nói người lớn thì nhất định phải hiểu? Có một số chuyện người lớn cũng thể hiểu nỗi.""Em thích ăn cánh gà nướng hay cánh gà chiên?"Tiểu Thạch Đầu: "Đều thích ạ!"Cậu nâng mặt nhỏ, cười tủm tỉm.Chân Minh Châu: "Vậy chúng ta gọi một phần ăn trẻ em, rồi gọi thêm..."Tiểu Thạch Đầu: "Chị đừng mua quá nhiều, ăn không hết."Chân Minh Châu liếc hắn: "Con nít con nôi, không cần phải xen vào những chuyện này a."Hai người tay trong tay đi vào KFC, không bao lâu thì cậu nhóc đã chạy đến sân chơi thiếu nhi. Nhìn cậu chơi đùa đến đỏ cả mặt, khoé miệng cong cong, bất giác Chân Minh Châu cũng nở nụ cười.Hôm sau.Xe của ba Chân dừng lại ở bãi đậu xe lộ thiên ven đường, nơi này cũng được xem như chỗ đậu xe RV*. Vốn dĩ hôm qua ông đã rời đi, nhưng con gái nói có gửi đồ cho ông, nên ba Chân cũng không vội vàng đi nơi khác.*Xe RV: viết tắt của Recreational Vehicle, là một dạng xe chuyên dụng dành cho những chuyến du lịch xa, dài ngày với đầy đủ các tiện nghi được trang bị trên xe từ tủ lạnh, bếp, lò vi sóng, điều hòa, giường...Đi du lịch khắp nơi là ước mơ của vợ ông, tuy rằng bà ấy không còn nữa nhưng ba Chân vẫn rất vui vẻ đi du lịch một mình, xem như là giúp vợ mình thực hiện tâm nguyện.Mặc dù là ước mơ của vợ ông, nhưng khi đi du lịch ông mới phát hiện thì ra phong cảnh bên ngoài thật sự rất đẹp, ông cảm thấy bản thân rất vui vẻ, hạnh phúc. Không chỉ như vậy, trên đường đi ba Chân còn kết giao được nhiều bạn bè. Ông cảm thấy tâm trạng hay tầm nhìn của mình đều tốt lên không ít."Lão Chân, không phải hôm qua ông muốn đi sao? Vì sao hôm nay còn ở đây?" Lão Vương - chủ một chiếc xe khác nghi hoặc nhìn ba Chân, nói: "Sao vậy? Không bỏ được chúng tôi sao."Ba Chân cười to: "Ông nghĩ cái gì vậy? Chỉ là con gái gửi đồ cho tôi đến địa chỉ này, nếu tôi đi rồi thì ai nhận hàng đây?"Vừa dứt lời thì liền thấy người giao hàng chạy đến, ba Chân nhanh chóng lên tiếng: "Có hàng của tôi hay không? Tôi tên Chân...""Con gái ông gửi cái gì đến vậy? Nhà ông không phải ở đất liền sao? Vậy sao lại gửi cho ông hai thùng hải sản?" Lão vương chạy đến xem.Ba Chân cũng cảm thấy thắc mắc, ông cúi đầu mở nắp thùng ra: "Trời ơi."Lãi Vương đang đứng một bên cũng hét lên: "Trời."Lão Vương ôm chặt cánh tay ba Chân: "Ông anh à, để tôi cùng ăn với ông nha."Ba Chân: "Ông làm tôi cảm thấy buồn nôn mà."Lão Vương: "Ai ui, mấy thứ này đều là đồ tốt nha? Ông ăn không hết sẽ bị hỏng, để tôi giúp ông ăn nha."Ba Chân: "Ha, tôi không có tủ lạnh sao?"Lão Vương: "Anh em tốt à... cho tôi tham gia với!"Ba Chân vốn dĩ là người nhiệt tình hiếu khách, đương nhiên không thể bỏ qua lão Vương, chỉ đơn giản nói: "Giữa trưa mọi người cùng nhau ăn.""Được!" Lão Vương vui sướng suýt nữa đã nhảy lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận