Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 343:
Chương 343:
Hai người theo ông cụ về nhà, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều nhà tranh.Cụ ông: "Nhà ta đóng tận mấy cái tủ, định làm sính lễ cho nhi tử ta đính hôn. Cháu gái nhà, ngươi đã thành thân hay chưa?"Lời này của ông có ẩn ý.Chân Minh Châu nhướng mày cười: "Ông nghĩ đi đâu vậy.""Kiểu tóc này của ngươi hình như là chưa thành thân."Chân Minh Châu mỉm cười: "Tôi đính hôn tám lần, chỉ tiếc mỗi lần đến thời điểm thành thân thì nhà trai đều xảy ra chuyện, sau đó thì vị hôn phu qua đời, nên mãi vẫn chưa thành thân. Hiện tại tôi đang tìm kiếm mối hôn sự thứ chín. Ông có người thích hợp thì có thể giới thiệu cho tôi. Tôi không chê gia đình nghèo đâu."Cụ ông: "..." Nhưng người ta cũng sợ chết a.Ông cười gượng một tiếng, nói: "Cái kia... chỉ sợ trong thôn chúng ta không có người thích hợp."Chân Minh Châu: "Thật là quá đáng tiếc."Ông cụ tiếp tục gượng cười, nhanh chóng muốn thay đổi đề tài, nhưng lại không nhịn được hỏi: "Những người đó... Vì sao lại qua đời?"Chân Minh Châu: "Tai nạn, đi đường ngã chết, còn có uống nước sặc chết. Ông nói thử xem bọn họ xui xẻo sao có thể trách tôi? Ngược lại mọi người đều nói là do tôi, tôi đây cũng rất khó khăn a."Cụ ông: "..." Cũng quá đáng sợ nha.Túc Ninh ở bên cạnh nhìn Chân Minh Châu mặt không đổi sắc nói chuyện huyên thuyên, khóe miệng giật giật. Nhưng ngay sau đó anh hơi nhíu mày, thật ra anh không thích cô nói những câu trù ẻo bản thân, rõ ràng cô là người rất tốt.Nhưng Túc Ninh xem như cũng hiểu rõ Chân Minh Châu, biết cô không phải người tuỳ tiện bắn tên không có chủ đích, cô nói như vậy chắc hẳn là có lý do nên cũng không vạch trần.Chân Minh Châu: "Chiếc tủ này là để con trai ông thành thân ông nỡ bán sao?"Ông cụ cười sang sảng: "Nếu giá cả thích hợp đương nhiên là bỏ được, nhi tử ta là thợ mộc, có thể làm lại một cái khác."Chân Minh Châu: "Cũng đúng."Cô đi theo ông cụ vào nhà, nhìn thấy ba bộ tủ cao thấp được sắp xếp ngăn nắp, quả nhiên chúng được làm bằng chất liệu giống với quải trượng. Hơn nữa chỉ cần nhìn vào tay nghề liền biết rất tốt. Tuy là người ở nông thôn miền núi nhưng kiểu dáng lại không tầm thường, mang phong cách tối giản.Chân Minh Châu lẩm bẩm: "Quả thật là đồ tốt."Cô ngẩng đầu, nói: "Ông à, nếu ông nguyện ý bán thì tôi sẽ đưa ra giá cả cụ thể."Ông cụ thấy cô giơ một ngón tay lên thì có chút khó hiểu: "Ý ngươi là... ?"Chân Minh Châu: "Một thỏi vàng."Cả người ông cụ lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, sau đó thấp giọng nói: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói gì?"Ngay sau đó kích động hỏi: "Ngươi có thể tự mình quyết định sao?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là có thể."Cô mỉm cười: "Nếu ông không muốn nhận tiền thì cũng có thể đổi hàng hoá, trên xe tôi có không ít thứ tốt.""Đổi. Ta đổi!"Ông cụ lập tức kích động, Chân Minh Châu cũng rất vui vẻ.Cuộc mua bán đôi bên cùng có lợi như vậy không phải tất cả cùng vui sao?Bởi vì có chuyện này nên có không ít người lôi kéo Chân Minh Châu đến nhà bọn họ xem có thứ gì có thể bán được không. Không ngờ thật sự là có đồ tốt, đương nhiên không phải tất cả đồ vật đều đáng giá nhưng vẫn có không ít đồ vật đáng tiền.Chân Minh Châu còn thu được một chiếc rương làm bằng gỗ long não, đây là của Linh Chi, mặc dù là gỗ long não nhưng thuộc chủng loại cực kỳ hiếm, còn có hương thơm nhàn nhạt giúp người khác cảm thấy thoải mái. So với chiếc rương không thể ăn cũng không thể uống đương nhiên cả nhà Linh Chi nguyện ý đổi tiền, không nói hai lời liền đồng ý.Mẹ của Linh Chi đổi một ít bông, lại đổi thêm hai thất vải, một thất vải màu tối phù hợp với nam tử, thất vải còn lại có màu hồng, đây là chuẩn bị cho hai cô con gái. Ngoài ra còn đổi thêm một túi gạo và một túi mì. Tuy đã đổi không ít đồ dùng nhưng vẫn còn dư một số bạc.Cha mẹ Linh Chi cũng không biết nói gì chỉ biết xoa đầu cô con gái thứ hai. Nếu không nhờ vào vận may của con bé thì điều kiện trong nhà nào được cải thiện như bây giờ.Nhà Linh Chi còn được nhận thêm 30 lượng bạc, ít nhất mấy năm này cả nhà bọn họ không cần lo lắng đến việc ăn uống.Bởi vì nhóm người đó quen biết với Linh Chi, nên bọn họ nhận được nhiều đồ vật nhất trong thôn. Sau khi xong việc, mọi người đều muốn mời đoàn người Chân Minh Châu đến nhà bọn họ ăn cơm. Đặc biệt là Linh Chi lôi kéo Chân Minh Châu không buông tay.Chân Minh Châu nhìn vào đôi mắt sùng bái của Linh Chi, vỗ đầu cô bé nói: "Bọn chị không thể ở lại đây ăn cơm, hàng hoá nhiều như vậy nên không thể ở lại đây quá lâu, nếu tối muộn trở về trên đường gặp phải kẻ cướp thì không tốt. Dù sao mọi người cũng biết những thứ này rất đáng giá."Linh Chi nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy hình như đúng là vậy.Trước kia bọn họ đều cảm thấy những thứ này không hề đáng giá, nhưng khi đó là trước ngày hôm nay.Hôm nay khi nhìn thấy những thứ này có thể trao đổi được nhiều hàng hoá, vật dụng như vậy cũng biết nó rất có giá trị nên cũng không ngăn cản Chân Minh Châu nói phải rời đi.Linh Chi: "Vậy sau này Chân tỷ tỷ có đến nữa không?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đương nhiên vẫn sẽ đến, qua một khoảng thời gian nữa chị lại đến. Mùa thu chị sẽ thường xuyên đến đây, khi ấy thổ sản vùng núi cũng nhiều hơ ."Linh Chi gật đầu: "Đúng, đúng."Cô bé nở nụ cười rạng rỡ, cảm thấy thật hạnh phúc.Không chỉ Linh Chi mà những người khác cũng vậy. Khi đoàn người Chân Minh Châu ra khỏi thôn, rất nhiều người trong thôn đều đến tiễn bọn họ cả một quãng đường xa.Vu Thanh Hàn cảm khái: "Tôi vốn đã nghĩ lần này chúng ta ra ngoài là làm việc thiện, làm thế nào cũng không nghĩ đến là chúng ta nhặt được món hời. Thôn dân trong núi đúng là rất nghèo nhưng lại có không ít đồ tốt."Anh không hiểu biết nhiều về phương diện này như Chân Minh Châu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chút ít. Hơn nữa, thấy vẻ mặt hớn hở của Chân Minh Châu liền biết ngay là bọn họ nhặt được món hời.Đương nhiên, cũng không thể nói bọn họ lợi dụng người dân trong núi. Nếu bọn họ là người cổ đại thì không được xem là đã chiếm tiện nghi, vì ở cổ đại những thứ như quải trượng hay tủ gỗ cũng không đáng giá bao nhiêu. Nhưng bọn họ không phải người cổ đại, chính khoảng cách thời đại đã làm tăng giá trị của những vật dụng này.""Ở hiện đại, những loại gỗ quý dường như rất ít, nên gia cụ được làm bằng những loại gỗ này cũng không nhiều.""Đúng vậy."Đôi khi sự phát triển sẽ đi kèm với những hệ lụy.Chân Minh Châu: "Hiện tại dường như những loại gia cụ rất hiếm gặp, do đó nếu chúng ta có được cơ hội tốt như vậy thì không được bỏ qua.""Cô nói đúng."Dọc đường đi mọi người không ngừng nói chuyện.Đột nhiên Túc Ninh nhìn về phía Chân Minh Châu, tò mò hỏi: "Vì sao cô lại nói như vậy?"Vu Thanh Hàn hỏi: "Nói cái gì? Hai người đã nói gì vậy?"Túc Ninh: "Tám lần."Vu Thanh Hàn: "???" Có chuyện gì mà anh không biết sao.Bất quá Chân Minh Châu cũng không giấu giếm, giải thích ngắn gọn lại sự việc rồi cười nói: "Tôi nói vậy là để tránh gặp rắc rối. Tuy tôi biết bọn họ không phải là người xấu, nhưng với những chuyện thế này thì tôi sẽ nói như vậy, để mọi người không quá quan tâm đến chủ đề này, như vậy tránh được không ít phiền phức. Ba tôi không thúc giục chuyện kết hôn, nhưng khi đến cổ đại lại phải đối mặt với vấn đề này, nên nếu có người hỏi về chuyện hôn nhân tôi liền muốn nhất lao vĩnh dật. Dù sao về sau có thể chúng ta sẽ lại đến đây, nhất định sẽ có người hỏi han về vấn đề này, tôi không sợ bọn họ mai mối mà chỉ sợ những người có ý xấu.""Những người trong thôn này không giống người xấu." Chú Ngưu mở miệng.Chân Minh Châu gật đầu: "Cháu cũng cảm thấy không giống, nhưng dù sao cũng là thôn làng ở cổ đại."Vu Thanh Hàn và Túc Ninh đều gật đầu: "Minh Châu nói rất đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận