Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 287:

Chương 287:
Chương 287:
Bên này hai người đang thì thầm với nhau, mà lúc này Quan nương tử cũng vừa đi ra từ phòng tắm, cô ấy biết đây là nhà ở của người nọ, họ đây là sợ cô ấy làm bẩn chỗ này. Đương nhiên sau khi tắm rửa thì cả người thật sự rất thoải mái, khí lạnh tích tụ trong người dường như đều tiêu tan hết.Cô ấy mặc vào bộ quần áo mà bà chủ Chân đã chuẩn bị cho mình, cúi đầu hì hụt ăn mì, có lẽ vì đã để lâu nên sợi mỳ hơi mềm, nhưng Quan nương tử lại không hề cảm thấy ăn không ngon, ngược lại hương vị rất thơm.Đó là đương nhiên, Chân Minh Châu để cô ấy tắm rửa sạch sẽ trước khi ăn, sau khi tắm rồi mới ăn thì mì ăn liền không thể nào giống như vừa mới nấu được.Nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Quan nương tử, đã hai ngày nay cô ấy không được ăn gì, nên chỉ cảm thấy đây là món ngon hiếm có trên đời.Quan nương tử ăn hết mì, lại không nhịn được uống cạn bát canh, cuối cùng cảm thấy cả người dần lấy lại sức. Lúc này mới có sức quan sát xung quanh.Nơi này thật tốt.Chỗ này mặc dù không lớn nhưng khá tốt. Dù sao tốt hay xấu cũng không phụ thuộc vào quy mô lớn nhỏ.Cô ấy ngồi trên giường, đưa tay chạm vào chăn bông màu trắng, trong lòng càng thêm hoảng hốt.Cô ấy thật sự không nghĩ đến mình có thể chạy thoát, cô ấy cảm thấy bản thân mình sẽ phải chết, nhưng không ngờ đến cuối con đường lại tìm thấy lối thoát.Quan nương tử quan sát xung quanh, sau đó trầm mặc.Đây là nơi nào?Khác với những người có thể ngủ được ngay cả khi căng thẳng, Quan nương tử lại không phải, cô ấy không tài nào chợp mắt. Sau một hồi do dự liền mở ra cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là mái hiên nên không có mưa, chỉ là khi nhìn ra bên ngoài liền thấy được màn mưa.Mưa càng lúc càng nặng hạt, đêm đen tĩnh lặng, tuy nhiên vì trong nhà chính đang bật đèn nên trong sân có chút ánh sáng.Quan nương tử trầm mặc nhìn khung cảnh trước mắt.Cô ấy do dự một chút, tự mình xách tay nải lên, sau đó lấy hết can đảm mở cửa phòng.Ngay khi Quan nương tử vừa mở cửa phòng thì Túc Ninh đã phát hiện, người như anh vốn dĩ rất cẩn trọng, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay anh đều không bỏ qua. Vì thế khi Quan nương tử làm ra một hành động nhỏ, tự nhiên anh liền phát hiện.Chân Minh Châu: "Cô ấy đi ra?"Chân Minh Châu nghe Túc Ninh báo lại tình hình ở chỗ Quan nương tử thì vô cùng kinh ngạc.Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là Quan nương tử không hề lẻn ra cổng chính rồi rời đi, mà ngược lại là âm thầm đi đến trước cửa phòng khách vẫn còn sáng đèn, thông qua lớp kính trong suốt nhìn vào bên trong, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng gõ cửa.Chân Minh Châu đến mở cửa, cũng không mời cô ấy đi vào, chỉ hỏi: "Có chuyện gì sao?"Quan nương tử lập tức quỳ xuống, dập đầu lạy ba lạy: "Cảm ơn bà chủ Chân thu lưu tôi trong lúc nguy nan."Chân Minh Châu: "Chị mau đứng lên, tôi không quen như vậy."Quan nương tử có chút cố chấp, từ việc này có thể nhận ra được. Cô ấy không đứng dậy mà mở tay nải ra, không ngờ bên trong chiếc tay nải này còn có hai lớp, tính ra tất cả là khoảng ba lớp.Chân Minh Châu bị dọa suýt chút nữa là mù hai mắt.Thật là điên rồ mà!Chắc bên trong không phải là vàng bạc châu báu.Vàng bạc châu báu thì Chân Minh Châu cũng đã thấy qua rất nhiều.Dù gì cô vẫn đang làm ăn với Cửu hoàng tử, không chỉ có có vàng bạc châu báu mà còn có hoàng kim bạc trắng, đồ trang sức tinh xảo quý hiếm, tất cả đều được xem là đồ tốt. Vì thế tuy rằng những thứ đó rất quý, nhưng không phải là đồ vật hiếm lạ gì.Tuy nhiên, chiếc tay nải ba lớp được Quan nương tử mở ra, bên trong lại có thứ tốt mà Chân Minh Châu thật sự yêu thích."Bảng chữ mẫu này đúng là đồ tốt."Quan nương tử gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lại tràn ngập hoài niệm: "Đây là món đồ cha tôi để lại."Giọng cô ấy mang theo vài phần vui vẻ: "Khi cha tôi hấp hối, ông ấy có nói với tôi rằng vật này là của tổ tiên Quan gia truyền lại, được mang đến từ bên kia đại dương. Chúng ta may mắn có được nên nhất định phải lưu giữ thật kỹ. Nếu một ngày nào đó thật sự quá khó khăn thì hãy giao nó cho một người tốt mà tôi có thể tin tưởng. Như vậy còn hơn để nó trở thành công cụ của một số kẻ tiểu nhân."Chân Minh Châu: "Vậy chị..."Quan nương tử: "Tôi muốn bán nó cho cô."Chân Minh Châu: "Fuck."Cô nhất thời trừng to mắt nói: "Chị muốn bán? Món đồ này của chị rất có giá trị đấy."Quan nương tử gật đầu: "Tôi muốn bán."Chân Minh Châu không có chạm vào món đồ của Quan nương tử, ngược lại nghiêm túc nhìn Quan nương tử, nói: "Nếu chị thật muốn bán thì tôi nhất định sẽ mua, nhưng chị phải biết rằng nếu đã bán thì không thể lấy lại, về sau nếu muốn xem lại một lần cũng không được, tôi sẽ không đồng ý. Thậm chí sau này... có thể chị sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa. Như vậy chị có chắc muốn bán không?"Quan nương tử gật đầu: "Ta chắc chắn."Chân Minh Châu: "Chị đừng quỳ nữa, chúng ta vào bên trong nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận