Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 353:
Chương 353:
Lúc này, đến cả chú Ngưu - người vẫn luôn im lặng liền không nhịn được mà lên tiếng: "Xác thật tôi cũng nhận ra được điều này, đến cả Đại Hắc và Nhị Hắc cũng cảm thấy rất thoải mái. Bản thân tôi tuy rằng mệt mỏi, nhưng sau khi tắm xong lại cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều."Điều này chứng tỏ, từ lúc trở về sau sáu ngày đến cổ đại, mọi người đều cảm nhận được điều này.Nếu thời gian ngắn có thể không cảm nhận được, nhưng hiện tại đã qua nhiều ngày nên bọn họ đều cảm giác được.Vu Thanh Hàn: "Vì thế tôi phải nhanh chóng trở về, sau đó báo cáo tình huống này với cấp trên."Chân Minh Châu: "Như vậy cũng tốt."Vu Thanh Hàn nhìn về phía Chân Minh Châu, thấy cô phồng má ăn ăn uống uống như một chú chuột hamster nhỏ, lại thấy Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu tràn đầy ý cười, do dự một chút rốt cuộc cũng không nói gì.Chỉ cần những người có ánh mắt đều nhìn ra được Túc Ninh thích Chân Minh Châu.Vu Thanh Hàn cũng không bị mù, nhưng anh không biết cảm giác của mình là như thế nào. Trước kia anh chưa từng nghĩ nhiều, chỉ xem cô như một cô gái nhỏ đáng yêu, nếu nói là em gái thì cũng không quá.Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hai người sẽ tiến xa đến mối quan hệ nam nữ, nhưng đột nhiên có người thích Chân Minh Châu không hiểu sao trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút cô đơn.Thật ra có rất nhiều người thích Chân Minh Châu, Cửu hoàng tử Nguyên Tuấn cũng rất thích Chân Minh Châu, hay như Trương Lực cũng thích Chân Minh Châu. Thế nhưng Vu Thanh Hàn lại không cảm thấy có gì bất thường cả. Dù sao thích cũng chỉ là thích, khác với tình yêu.Nói đúng hơn thì yêu thích của bọn họ giống như là sùng bái.Anh cảm thấy không có cảm giác đặc biệt, thậm chí trước khi Túc Ninh chưa phải là người của bọn họ, anh đã biết Túc Ninh thích Chân Minh Châu.Nhưng lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, có điều hiện tại không nhịn được lại suy nghĩ nhiều hơn.Có lẽ anh cũng không phải là chính nhân quân tử gì cả.Trước kia anh cảm thấy không có gì là vì anh biết những người đó thích Chân Minh Châu thì cũng vô dụng, bởi vì Chân Minh Châu là người hiện đại, cô tuyệt đối sẽ không muốn có quan hệ gì với người cổ đại. Nhưng Túc Ninh của hiện tại và trước kia không giống nhau.Do đó trong lòng anh cảm thấy không thoải mái.Đôi khi dường như có một cảm giác nào đó bất chợt lướt qua.Nhưng nếu muốn nói là ghen tị thì Vu Thanh Hàn lại cảm thấy hình như không phải vậy.Tóm lại rất khó xác định bản thân đang suy nghĩ những gì.Có lẽ đơn giản là vì cảm thấy em gái đáng yêu nhà mình bị người khác theo đuổi nên anh không được vui?Bản thân anh cảm thấy đây không phải là tình yêu, nếu đúng là tình yêu thì anh đã sớm xuống tay, mà không để kéo dài đến hiện tại. Anh cảm thấy bản thân mình vẫn xem Chân Minh Châu như người một nhà, anh không có anh chị em nên có lẽ đã xem Chân Minh Châu như em gái ruột của mình.Đột nhiên có một tên tiểu tử không đáng tin cậy theo đuổi em gái mình, nên người làm anh trai khó tránh khỏi cảm giác khó chịu trong lòngVu Thanh Hàn nghĩ bản thân anh chính là như vậy.Có lẽ đúng là vậy.Vu Thanh Hàn nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, cả nửa ngày cũng không có phản ứng, khiến những người khác phải lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Chân Minh Châu cũng cảm thấy buồn bực: "Anh nhìn cái gì vậy, trên mặt tôi cũng không nở hoa."Vu Thanh Hàn: "Tôi cảm thấy cô giống như em gái tôi vậy."Chân Minh Châu: "Ồ."Thiếu chút nữa Chân Minh Châu đã bị nghẹn, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: "Vì sao đột nhiên anh lại nói đến chủ đề này?"Vu Thanh Hàn: "Quá nhàn rỗi có chút phân tâm nên nghĩ đến thôi."Chân Minh Châu: "..."Kỳ quái.Chân Minh Châu: "Chúng ta đang nói về công việc, anh không thể đứng đắn một chút sao?"Vu Thanh Hàn liếc cô: "Nếu đang thảo luận công việc thì sao cô còn ăn?"Chân Minh Châu: "Thảo luận công việc và ăn uống không mâu thuẫn với nhau. Ồ, ăn ngon thật đấy."Những người khác đều bật cười.Chân Minh Châu ăn luôn chiếc tiểu long bao cuối cùng, uống một ly trà cho nhuận giọng, mắt nhìn ra sân: "Dáng vẻ của Đại Hắc và Nhị Hắc trông rất thích ý."Hai chú chó đang nằm dưới mái hiên, đuôi khẽ đung đưa, có thể thấy bọn chúng rất vui vẻ.Chú Ngưu: "Chúng thích hoàn cảnh như thế này, khứu giác của chó nhạy cảm hơn con người rất nhiều, nếu hoàn cảnh càng tốt thì chúng nó sẽ càng cảm thấy thoải mái.Chân Minh Châu ồ lên một tiếng: "Cháu chưa từng nuôi động vật nhỏ nên không hiểu biết nhiều lắm."Trương Vũ nói chuyện đầy ẩn ý: "Ai nói cô chưa từng nuôi qua? Cô đã từng nuôi gấu trúc nhưng cũng chính cô đã tiễn nó đi."Chân Minh Châu nhìn anh ta, thì ra người này vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện gấu trúc.Có thể nhận thấy vụ này là một fan trung thành của gấu trúc.Chân Minh Châu: "Chuyện này oan cho tôi quá, chẳng lẽ để tôi nuôi dưỡng động vật nằm trong danh sách bảo hộ cấp 1 của quốc gia sao? Tôi nào dám. Nếu bị người khác nhìn thấy rồi báo cảnh sát thì làm sao bây giờ? Để tôi nói anh nghe, ánh mắt của quần chúng sáng như gương. Bọn họ sẽ phát hiện, sao tôi có thể nuôi dưỡng nó ở nhà? Hơn nữa tôi cũng không nghĩ cho nó ăn uống miễn phí."Trương Vũ: "Gấu trúc đáng yêu của tôi!"Nhìn thấy dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Trương Vũ, Chân Minh Châu không nhịn được bật cười thành tiếng: "Trông anh thật thảm."Trương Vũ: "Hừ."Túc Ninh có chút khó hiểu: "Gấu trúc, là thực thiết thú sao?"Chân Minh Châu gật đầu.Túc Ninh: "Còn có người thích loài động vật này sao?"Vừa dứt lời liền bị vài ánh mắt nhìn chằm chằm.Đừng nói Trương Vũ, đến Vu Thanh Hàn và chú Ngưu đều không vui."Gấu trúc chính là quốc bảo.""Ngây thơ hồn nhiên vô cùng đáng yêu?""Anh dám khinh thường gấu trúc."Túc Ninh: "..." Anh đã đụng chạm đến rất nhiều người ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận