Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 244:

Chương 244:
Chương 244:
Lúc này, cũng có người mất ngủ giống Cẩu Đản, đó là hai người Từ Nhất Ninh.Hai người đều ngồi trên giường, Văn Khâm nhìn mấy món ăn trước mặt, cẩn thận nghiên cứu: "Ở kinh thành không có những món này.""Sữa bò đựng trong này sẽ không bị hỏng sao?"Từ Nhất Ninh nhìn Văn Khâm đang nghiêm túc nghiên cứu các món ăn, nhịn không được nói: "Có lẽ Bạch lão sư đã gặp rắc rối."Văn Khâm ngẩng đầu, nói: "Đệ biết, đệ có thể đoán được.""Đệ đúng là vô ưu vô lo."Văn Khâm: "Vì sao chúng ta phải lo lắng? Đệ cảm thấy Bạch lão sư sẽ không có việc gì."Hắn nghiêm túc phân tích: "Trương Lực đã đến đây xin bà chủ trợ giúp, sau đó bà chủ lại an tâm đi ngủ, như vậy có thể thấy được Bạch lão sư không gặp phải chuyện gì lớn cả. Dù thật sự gặp phải chuyện lớn thì cũng có thể được giải quyết một cách dễ dàng. Một khi đã vậy thì chúng ta cũng không cần lo lắng."Từ Nhất Ninh: "Đệ nói cũng rất có lý."Văn Khâm mỉm cười: "Đương nhiên, đệ cũng không phải kẻ ngốc."Khoé miệng Từ Nhất Ninh run rẩy: "Đệ có ý gì? Ý đệ muốn nói ta là kẻ ngốc sao?"Văn Khâm cười nói: "Ý đệ không phải như vậy, nhưng lão Từ à, huynh là người cứ thích lo lắng này nọ. Thật ra đệ cảm thấy Bạch lão sư đưa chúng ta đến đây chính là muốn cho chúng ta cơ hội học hỏi được nhiều thứ hơn. Vì thế đệ nghĩ chúng ta không nên dồn hết tâm trí vào những chuyện bên ngoài, thay vào đó đệ cảm thấy những món ăn ở đây rất đáng để chúng ta nghiên cứu.""Cũng có lý."Văn Khâm đắc ý: "Đó là điều đương nhiên. Đệ hiểu mục đích lão sư đưa chúng ta đến đây. Trời xui đất khiến chúng ta mới có được cơ hội này, sợ là những người khác cầu còn không được.""Nhưng đây phải không có người ngoài đến đây, không phải còn có tiểu ăn mày kia sao?"Văn Khâm nghiêm túc: "Không thể nói như vậy, người khác là có cơ duyên, nhưng nếu không có Bạch lão sư chúng ta sẽ không được có cơ hội này."Hắn nhìn quanh rồi nói: "Huynh đã quên rồi sao, thời điểm chúng ta đến đây... nơi này chỉ là một bãi đất trống."Nghĩ đến đây, Từ Nhất Ninh liền xoa xoa cánh tay nổi da gà, quả nhiên nơi này rất kỳ quái, ở một mảnh đất trống đột nhiên xuất hiện một cánh cổng."Đệ nói rất đúng."Văn Khâm bật cười: "Sao huynh chỉ biết nói một câu này? Đương nhiên đệ nói cái gì cũng đúng, đệ nói không đúng mới là chuyện lạ đấy."Hắn ngáp một cái, nói: "Chúng ta đi ngủ thôi, sáng mai đệ còn muốn xem phim truyền hình.""Xem phim truyền hình có thể học được rất nhiều đạo lý.""Đúng vậy."Văn Khâm ngáp một cái, lại nói: "Nếu không ngủ đệ lại không nhịn được muốn ăn cái gì đó."Từ Nhất Ninh: "..." Tên này cũng thật lắm chuyện.Hai người tắt đèn nằm xuống, Văn Khâm - người vốn dĩ muốn đi ngủ lại mở miệng nói: "Sao đệ cảm thấy gương mặt của vị tiểu nhị này trông rất một ai đó những lại nghĩ không ra.""Cửu hoàng tử điện hạ."Văn Khâm: "Đúng đúng, không nói thì thôi, nhưng huynh vừa nói ra đệ đúng là cảm thấy khuôn mặt hắn có nét giống Cửu hoàng tử.""Hèn gì đệ vừa gặp hắn liền cảm thấy có chút thân quen, thì ra là vậy."Từ Nhất Ninh nhắc nhở Văn Khâm: "Dù có nét giống nhau thì hai người bọn họ cũng không thể có quan hệ gì."Từ nhỏ Cửu hoàng tử đều lớn lên ở kinh thành, bọn họ đều là thư đồng của Cửu hoàng tử nên hiểu biết rất rõ những chuyện liên quan đến điện hạ. Vì thế, chuyện tiểu nhị ca của quán trọ này có quan hệ với Cửu hoàng tử là không thể nào.Nhưng không thể phủ nhận bọn họ có nét giống nhau."Nếu vị tiểu nhị ca này cũng lạc quan phóng khoáng như Cửu hoàng tử thì sẽ càng giống hơn. Vị tiểu nhị này lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chính điều này khiến nét giống nhau giữa bọn họ dường như ít đi vài phần.""Hình như là vậy..."Hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm ở trong phòng nói chuyện phiếm đều bị Túc Ninh nghe thấy hết, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn nghe tiếp nên liền rút hai mảnh giấy ra, vò lại rồi nhét vào lỗ tai, cuối cùng là yên lặng nhắm mắt lại.Hai người đàn ông suốt đêm nói hết chuyện này đến chuyện khác, thật là quá rãnh rỗi.Tóm lại là không thể nghe tiếp.Sau khi bị đánh thức lúc nửa đêm, ngoại trừ Chân Minh Châu vừa về phòng liền ngủ ngay thì Túc Ninh là người ngủ sớm nhất, còn những người khác... phải một lúc lâu sau mới dần chìm vào giấc ngủ.Chính vì thế mà ngày hôm sau mọi người đều dậy muộn.Trong đó, người dậy sớm nhất là Cẩu Đản.Sau khi Cẩu Đản thức dậy vẫn nghe được tiếng mưa nhẹ rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, trong sân vắng lặng, chỉ cần như vậy liền biết vẫn chưa có ai dậy. Cậu xoa xoa đầu, cảm thấy đầu tóc láng bóng, sau đó chợt nhớ ra chuyện mình bị cạo trọc đầu.Người ta ghét bỏ đầu tóc cậu có chấy nên đã cạo sạch tóc cậu.Cẩu Đản đang định mặc quần áo liền nhìn thấy bên cạnh là bộ quần áo mới được làm từ chất liệu rất tốt, lại nghĩ đến bộ quần áo cũ bị vứt ở một góc, vị đại ca đó sợ quần áo cậu có bọ chét.Cẩu Đản: "..."Tuy rằng cậu bị cạo trọc đầu còn quần áo thì bị ném đi nhưng cậu không hề cảm thấy buồn bả muốn khóc muốn nháo gì cả.Dù gì cậu cũng có được một bộ quần áo mới, còn có thật nhiều món ăn ngon.Ục ục.Bụng cậu kêu lên, Cẩu Đản Nhi lập tức cầm lấy một cái hamburger, về phần cái "bánh mì" kìa thì cậu định mang đi để cùng ăn với tỷ tỷ. Cẩu Đản cắn một miếng hamburger, tối qua thật ra cậu vẫn ăn chưa ăn no, nhưng lại không nỡ ăn hết.Oa, thơm quá.Tuy hamburger đã lạnh, nhưng Cẩu Đản vẫn cảm thấy đây là món ăn mỹ vị nhất.Cậu nghiêm túc quan sát bên trong miếng bánh, không ngờ lại có thịt, còn là một khối thịt vừa to vừa dày, khối thịt này dường như còn được chiên bằng dầu, nên hương vị rất ngon. Cẩu Đản bắt đầu cắn từng ngụm to, ăn ngấu nghiến.Có lẽ do ăn quá nhanh nên cậu bị nghẹn một chút, Cẩu Đản do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở một túi sữa bò ra uống.Oa oa.Chẳng lẽ sữa bò uống ngon như vậy sao?Hương vị thật đặc biệt, thơm ngon ngọt ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận