Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 346:

Chương 346:
Chương 346:
Rất nhanh chú Ngưu và bọn nhỏ đã rời đi, Chân Minh Châu và hai người kia ở tại chỗ nghỉ ngơi và sắp xếp hàng hoá.Túc Ninh: "Cô có mệt không? Hay cô lên xe nghỉ ngơi trong chốc lát đi?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Không cần."Cô nói: "Thật ra tôi vẫn ổn. Định suốt đêm lên đường à?"Câu này là hỏi Vu Thanh Hàn. Vu Thanh Hàn hiên đang ở chụp ảnh cảnh vật xung quanh, gật đầu nói: "Ừm. Về sớm một chút trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn."Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ra ngoài nên anh có chút không yên tâm.Trong lúc quay phim chụp ảnh Vu Thanh Hàn quay đầu lại nói: "Hai người nghĩ như thế nào về hoàn cảnh xung quanh?"Chân Minh Châu nhướng mày: "Suy nghĩ như thế nào à? Tôi không có cảm giác gì nhiều, ngoại trừ không khí rất trong lành."Không có gì ngạc nhiên khi không khí ở cổ đại rất trong lành, vì nơi này không bị ô nhiễm như ở hiện đại.Vu Thanh Hàn: "Cô có cảm thấy bên này cây cối vô cùng? Hơn nữa tôi đã xem qua, có rất nhiều giống cây quý hiếm."Chân Minh Châu: "Chuyện này cũng không có gì lạ, dù sao cũng là cổ đại, nếu có khai thác gỗ cũng có hạn."Túc Ninh bổ sung thêm: "Đúng là như vậy, bên này có nhiều cây cối là vì ở đây có nhiều núi rừng, nếu hướng về kinh thành hay phủ thành thì cây cối ngày càng ít đi. Tuy rằng không thể so sánh với những toà cao ốc ở hiện đại nhưng cũng có rất nhiều nhà cửa san sát nhau."Vu Thanh Hàn gật đầu, nói: "Cũng đúng."Chân Minh Châu: "Hôm nay tôi cũng thử trò chuyện với thôn dân, nhưng mọi người cũng không biết gì nhiều về hoàn cảnh xung quanh. Vậy thì càng đừng nói đến việc ra khơi hay Đại Đường."Thật ra đa số mọi người đều không biết gì cả, nếu không thì bọn họ ở đây đã rất nhiều năm cũng thể không biết, lần đầu tiên cô nghe nói về Đại Đường chính là từ Quân Hân.Túc Ninh: "Tôi chỉ nghe nói qua một chút, nhưng cũng chỉ biết có một nơi như vậy, ngoài ra không biết thêm thông tin gì khác."Rất nhiều người suốt cả đời chưa bao giờ rời khỏi quê hương, càng đừng nói đến chuyện ra biển.Chân Minh Châu: "Trở về rồi nói sau."Bất kể là việc gì cũng phải từ từ giải quyết, nóng vội cũng vô dụng."OK."Mấy người bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, một lúc sau chú Ngưu cũng về đến. Ông đi theo con đường mà bọn nhỏ chỉ, con đường này xe ngựa không thể đi nhưng con người đi thì không thành vấn đề, tuy bụi gai tương đối nhiều nhưng rút ngắn được thời gian.Mọi người đã tập hợp đầy đủ liền nhanh chóng lên đường.Chú Ngưu nói: "Điều kiện trong nhà Tiểu Hỉ Thước rất kém, con bé sống với người ông nội nhưng sức khỏe ông ấy không được tốt, chú đã đưa bạc cho ông ấy. Ngoài ra, lương thực và các loại hàng hoá khác thì để bọn họ tự phân chia với nhau."Chân Minh Châu: "Vậy thì tốt rồi."Bọn họ suốt đêm lên đường, buổi tối cũng không nghỉ ngơi. Mặc dù ban đêm, nông thôn đường nhỏ, nhưng vẫn có thể đi được. Chân Minh Châu cầm đèn ngồi ở đầu xe ngựa, thuận tiện quan sát đường đi. Nhưng... nếu từ xa có người nhìn thấy sợ rằng sẽ nghĩ đó là ma trơi.Nhưng Chân Minh Châu lại không quá lo lắng về chuyện này. Dù gì ở cổ đại khi trời vừa sụp tối đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu có ai ra ngoài đi dạo mới là chuyện lạ.Bọn họ vội vàng lên đường, Túc Ninh nói: "Để tôi đánh xe, mọi người ở trên xe chợp mắt một lát đi, chúng ta không phải cùng nhau thức cả đâu."Chú Ngưu: "Để tôi thức với cậu, phó phòng Vu và Tiểu Chân vào trong nghỉ ngơi một lát đi."Vu Thanh Hàn: "Tôi thì không cần, Minh Châu vào trong nghỉ ngơi đi."Chân Minh Châu nhìn ba người bọn họ, do dự trong giây lát rồi gật đầu: "Cũng được."Mọi người đã quan tâm chăm sóc cô thì cô cũng không làm ra vẻ, nói: "Vậy chút nữa chúng ta đổi với nhau."Vu Thanh Hàn: "Không cần đến cô đâu.""Mỗi người đều có trách nhiệm riêng của mình. Công việc chính của cô là giao tiếp với những người xung quanh, như vậy không phải rất tốt sao? Những loại việc nặng nhọc như quan sát đường đi này cứ để bọn tôi làm."Bọn họ cấp tốc lên đường, hơn nữa suốt đêm không nghỉ nên lộ trình nhanh hơn nhiều so với lúc đi. Đến chạng vạng ngày thứ hai bọn họ đã đến dịch quán của Uy Viễn tiêu cục. Bởi vì thời tiết quang đãng, không mưa nên đoàn người Chân Minh cũng không vội vàng trở về, mà ở lại đây nghỉ ngơi một chút.Trương Lực nhìn bọn họ đều mang theo vài phần phong trần mệt mỏi, lại thấy bọn họ thu được một xe bàn ghế, còn có một ít thổ sản vùng núi thì không khỏi giật giật khoé miệng."Những việc này thật sự không thích hợp các người."Chân Minh Châu cười: "Tại sao lại không hợp? Tôi cảm thấy rất thích hợp đấy chứ, hơn nữa lại rất tốt, anh xem chiếc rương làm bằng gỗ long não này khá hiếm thấy."Trương Lực bật cười.Bởi vì bọn họ sẽ ở lại đây trong thời gian ngắn, nên Lâm Tú Tuệ lập tức chuẩn bị, thu dọn phòng cho Chân Minh Châu. Hai đứa nhỏ Tiểu Hồng và Tiểu Tử đang theo sát bên cạnh Chân Minh Châu, miệng không ngừng ríu rít.Vương thị thấy vậy liền nói: "Hai người các con đừng làm phiền Chân tỷ tỷ, cô ấy đi đường đã rất mệt, nên để cô ấy nghỉ ngơi sớm."Chân Minh Châu: "Không sao, tuy rằng có chút mệt, nhưng lại không quá buồn ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận