Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 261:
Chương 261:
Túc Ninh đang hướng dẫn Chân Minh Châu luyện tập trong sân.Từ Nhất Ninh nhìn thấy bèn nói: "Võ công của hắn thật giỏi."Văn Khâm cũng tò mò nhìn qua, nói: "Không phải huynh đã sớm biết chuyện này rồi sao?"Từ Nhất Ninh: "Nơi này thật kỳ quái."Nghe thấy lời này Văn Khâm dùng sức gật đầu, hắn nói: "Huynh nói đúng, nhưng đệ lại rất thích nơi này. Mặc dù không thể ra khỏi cửa nhưng vẫn rất tốt." Dù sao hắn vốn dĩ cũng không thích ra ngoài.Từ Nhất Ninh trợn tròn mắt, nói: "Ai mà không thích nơi này? Nhìn những thứ ở đây mà xem, chỉ cần lấy bất kỳ món nào mang đi bán đều có thể kiếm không ít tiền."Đúng là một người thời thời khắc khắc chỉ nghĩ đến kiếm tiền.Văn Khâm: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng dù không thể lấy được thứ gì cũng không sao. Ở đây có thể học được nhiều thứ. Ví dụ như cỏ khô có thể ủ thành phân bón."Từ Nhất Ninh: "... Đến đây một chuyến đệ liền biết nghiên cứu mấy thứ như phân bón sao?"Văn Khâm lập tức lẩm bẩm: "Vậy huynh đến đây một chuyến còn không phải quyết định cưới một con cừu sao."Hai người "chém giết" lẫn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.Nhưng rất nhanh Văn Khâm đã ra một đòn ngay tim: "Nhưng theo lý thuyết, với cặp sừng như vậy thì không phải chú dê này là công sao? Rốt cuộc Mỹ Dương Dương là nam hay nữ vậy?"Từ Nhất Ninh nổi giận: "Đệ lại đánh rắm, Mỹ Dương Dương là nữ thần của thảo nguyên, đệ câm miệng cho ta!"Văn Khâm: "... Ồ."Biểu ca thật là dễ tức giận nha.Từ Nhất Ninh tiếp tục dậm chân: "Mỹ Dương Dương xinh đẹp nhất!"Văn Khâm: "Ồ ồ."Từ Nhất Ninh: "Đệ có nghe hiểu hay không."Văn Khâm cảm thấy mình sắp bị tiếng rống của biểu ca làm điếc tai, liền vội nói: "Được rồi, được rồi, đệ biết nàng ấy là nữ thần." Rõ ràng không phải, chỉ là một chú cừu cái mà thôi.Hai người họ rống to đến mức Chân Minh Châu và Túc Ninh ở trong sân đều nghe thấy hết, hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau Chân Minh Châu mới lên tiếng: "Thật không hiểu nỗi các người."Ở hiện đại, không có một người đàn ông nào yêu thích Mỹ Dương Dương.Túc Ninh hiểu được nét mặt của Chân Minh Châu, nói: "Tôi nghĩ Từ Nhất Ninh không phải là người yêu thích cái gì đó lâu dài."Chân Minh Châu: "Sao anh biết. Rõ ràng hắn vô cùng yêu Mỹ Dương Dương. Anh nói như vậy thật khiến người khác tổn thương."Túc Ninh nghĩ ngợi một chút, mỉm cười nói: "Không bằng chúng ta đánh cược đi."Hai mắt Chân Minh Châu sáng ngời: "Đánh cược như thế nào?"Túc Ninh: "Chúng ta cược thử xem ba ngày sau hắn có di tình biệt luyến hay không. Nếu hắn di tình biệt luyến thì tôi thắng, khi đó nếu cấp trên của cô không đồng ý để tôi ở lại thế giới này thì cô phải đồng ý cho tôi xây một căn nhà gỗ bên cạnh quán trọ Xuân Sơn, thỉnh thoảng lại đến trao đổi đồ vật, đồng ý không?"Chân Minh Châu nhướng mày, nói: "Thì ra anh không tin tưởng bản thân mình như vậy."Túc Ninh nói: "Cũng không phải, chỉ là muốn có thêm một đường lui mà thôi, có lẽ đây là thói quen của tôi."Chân Minh Châu: "Vậy sao anh không đánh cược nếu anh thắng thì tôi sẽ cầu xin giúp anh?"Túc Ninh cười: "Tôi sẽ không khiến cô khó xử."Chân Minh Châu bĩu môi, sau đó lại cao giọng nói: "Anh nói cứ như mình đã nắm chắc phần thắng. Nếu tôi thắng thì sao, giả sử hắn không di tình biệt luyến thì sẽ như thế nào?"Túc Ninh: "Tùy cô xử trí, cô muốn làm gì tôi thì làm, muốn tôi làm người hầu kẻ hạ cho cô cả đời cũng được."Hắn rất thành khẩn.Chân Minh Châu sờ cằm như đang cân nhắc.Túc Ninh: "Thế nào? Có đánh cược hay không?"Chân Minh Châu: "Cược!"Cô không khác gì dân cờ bạc nga.Khắp nơi đều đang đánh đố nhau, bên phía Vu Thanh Hàn vẫn đang bất phân thắng bại thì bên này lại đang đánh cược với nhau.Chân Minh Châu: "Chúng ta đập tay."Túc Ninh mỉm cười, duỗi tay đập vào lòng bàn tay của Chân Minh Châu, tiếng đập tay tuyên thệ giòn giã vang lên.Túc Ninh: "Vậy cô chờ tôi một chút, để tôi đổi một bộ phim khác cho bọn họ rồi quay lại hướng dẫn cô."Chân Minh Châu: "Được."Trên cơ bản, những bộ phim mà cô tải về đều để bọn họ tuỳ ý xem, nên Chân Minh Châu cũng không lên tiếng ngăn cản. Thấy Túc Ninh đi vào phòng, Chân Minh Châu cũng đi theo sau hắn như một cái đuôi nhỏ.Chẳng qua cô không đi vào mà gác cằm trên cửa sổ, nhìn vào bên trong xem náo nhiệt.Lúc Túc Ninh vào phòng, hai tên gà chọi Từ Nhất Ninh và Văn Khâm lập tức an tĩnh lại, khách khí chào hỏi: "Tiểu nhị ca."Dù biết Túc Ninh không phải tiểu nhị ở nơi này, nhưng bọn họ vẫn xưng hô theo cách người nọ đã giới thiệu.Túc Ninh nhướng mày, hỏi: "Các người có muốn xem chương trình kích thích một chút không?"Chân Minh Châu "phụt" một tiếng.Hình như cô không tải về những bộ phim mang tính "kích thích" nha?Mọi người đều nhìn cô, Chân Minh Châu nhanh chóng xua tay, ngay sau đó đánh giá Túc Ninh.Từ Nhất Ninh và Văn Khâm cũng ngây ngốc, sau đó nói lắp hỏi: "Kích thích? Kích thích lắm sao? Quá máu me chỉ sợ chúng tôi không..."Người cổ đại bọn họ hiểu từ "kích thích" hình như không giống như cách hiểu của Chân Minh Châu.Túc Ninh: "Vậy là không muốn xem, thế thì hai người cứ tiếp tục, tôi đi trước...""Chờ một chút."Từ Nhất Ninh ngăn cản Túc Ninh, nói: "Là phim gì, nếu xem một chút cũng không sao."Tuy rằng bọn họ là người văn nhã không thích những thứ máu me, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy, cảm thấy nếu bỏ lỡ lần này thì không còn cơ hội khác nữa.Túc Ninh: "Vậy thì xem hay không xem?"Từ Nhất Ninh nhìn biểu đệ Văn Khâm, mặc dù bọn họ thường choảng nhau như gà chọi nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn nương tựa lẫn nhau. Văn Khâm gật đầu.Túc Ninh: "Được, để tôi tìm cho hai người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận