Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 146:

Chương 146:
Chương 146:
Chạng vạng, chuyến bay của Vu Thanh Hàn đáp xuống Lệ thành. Là Trương Vũ đến sân bay đón người. Thời điểm anh đến homestay của Chân Minh Châu thì trời đã tối.Lúc này, Chân Minh Châu đã ăn xong cơm chiều, đang ngồi chờ người đến.Vu Thanh Hàn phong trần mệt mỏi bước vào homestay. Khi nhìn thấy anh mang theo rất nhiều thùng đồ, Chân Minh Châu liền nói: "Ôi mẹ ơi, anh tính ở đây một vạn năm sao?"Vu Thanh Hàn liếc cô một cái, mỉm cười: "Cô nghĩ hay thật đó."Chân Minh Châu: "Thật buồn nôn, anh đúng là tự luyến."Vu Thanh Hàn nói: "Những cái thùng này là thiết bị sẽ để lại đây, còn vật dụng cá nhân của tôi chỉ có bấy nhiêu thôi."Anh vừa nói vừa chỉ vào một chiếc vali không lớn lắm: "Chỉ có cái đó là của tôi."Chân Minh Châu: "Thật ra cánh đàn ông ra ngoài cũng mang theo không ít hành lý. Ba tôi mỗi lần ra ngoài đều mang theo một cái túi du lịch."Nói đến đây, Chân Minh Châu đột nhiên nghĩ đến lão Chân nhà cô: "Tôi mua nhiều thứ như vậy, thế nhưng không có thứ gì là mua cho lão Chân nhà tôi cả. Anh biết không, nếu tôi không mua quần áo cho ông ấy, thì một bộ quần áo ông ấy có thể mặc tám đến mười năm."Vu Thanh Hàn cười, nói: "Mặc kệ khi nào cô nhớ ra đều không muộn."Lời này cũng không sai, chờ khi Vu Thanh Hàn dọn hết đồ vào nhà, liền thấy Chân Minh Châu đã bàn bạc xong mọi chuyện với ba cô, cũng đã chọn mua xong đồ vật gửi qua đó, hành động rất nhanh.Vu Thanh Hàn cười nói: "Lấy lòng?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy."Cô chống cằm, ngồi trong phòng khách thở dài: "Lão Chân nhà tôi vui đến quên cả trời đất."Vu Thanh Hàn nhướng mày, nói: "Đi nhiều nơi tìm hiểu nhiều thứ một chút cũng là chuyện tốt, hơn nữa nếu ông ấy không trở lại thì cô ở đây không phải nhẹ nhàng hơn sao."Chân Minh Châu: "Anh nói cũng đúng, nếu ba tôi biết được tình huống hiện tại của homestay, khẳng định sẽ rất lo lắng."Cô nhẹ nhàng dựa vào ghế sô pha nói: "Trên đời này, cha mẹ luôn là người quan tâm, thương yêu chúng ta nhất."Nhớ đến ba Chân, Chân Minh Châu không vui gục đầu xuống.Vu Thanh Hàn: "Ai ui, không ngờ cô cũng nói những lời cảm động đến vậy. Cô nhanh nói với tôi chuyện Tiểu Hắc, mặt khác để tôi kiểm tra vết thương của hắn một chút.""Người ta có tên, gọi là Túc Ninh."Vu Thanh Hàn: "Hắn tên gì đối với tôi không quan trọng, bây giờ cô có đi hay không?"Chân Minh Châu mếu máo, nỗi buồn man mác vừa dâng lên trong phút chốc đã tan biến trong cơn gió đêm.Chân Minh Châu: "Được được, đi ngay đây, anh còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể chờ đến ngày mai được sao?"Vu Thanh Hàn: "Theo dự báo thời tiết thì ngày mai sẽ có tuyết, một khi tuyết rơi tôi còn phải điều khiển máy bay không người lái để khảo sát địa hình."Anh không phải mấy ông lão bà lão lớn tuổi, nhàn rỗi không có việc gì làm, công việc của anh rất nhiều.Vu Thanh Hàn: "Đi thôi."Hai người cùng nhau đến tìm Túc Ninh, đây là đầu tiên Túc Ninh "chính thức" gặp mặt Vu Thanh Hàn. Lúc trước, hắn luôn hôn mê, nhưng vừa gặp thì hắn liền có thể xác định đây chính là người được gọi là "giáo sư Vu".Chân Minh Châu giới thiệu hai người bọn họ làm quen.Túc Ninh: "Có chút ấn tượng, không nghĩ đến Vu đại phu lại trẻ tuổi như vậy."Vu Thanh Hàn: "Cũng không nghĩ đến tôi đẹp trai đến vậy, đúng không?"Túc Ninh: "..."Chân Minh Châu: "..."Anh hai à, không cần thể hiện "khiếu hài hước" của mình trước mặt người xa lạ chứ? Không thích hợp chút nào.Chân Minh Châu: "Giáo sư, anh nên nhanh chóng giúp anh ấy kiểm tra vết thương thì hơn."Vu Thanh Hàn: "Được. Cô ra ngoài đi, còn anh cởi quần áo ra."Anh nhanh chóng chỉ huy hai người bọn họ.Chân Minh Châu: "Không cần tôi giúp gì sao?"Vu Thanh Hàn: "Không cần."Vu Thanh Hàn vừa dứt lời thì Túc Ninh ngồi bên cạnh cũng lập tức gật đầu.Nam nữ thụ thụ bất thân.Bà chủ không nên ở lại đây là thích hợp nhất.Thế nhưng, Vu Thanh Hàn lại không phải vì nguyên nhân này, dù sao ở thời đại của bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy đàn ông cởi trần.Anh nói: "Tôi giỏi như vậy thì cần gì trợ thủ?"Chân Minh Châu: Cô đúng là chưa từng gặp qua người mặt dày như vậy.Chân Minh Châu trợn to mắt nhìn trời, nhưng vẫn đi ra ngoài. Cô đi đến phòng Cốc gia, lúc này ba đứa bé đang học vẽ tranh với Cốc Chi Tề, Vương thị ngồi một bên mỉm cười nhìn bọn họ. Đương nhiên dụng cụ vẽ tranh là Chân Minh Châu cung cấp.Vừa thấy Chân Minh Châu đến đây, bọn họ đều cảm thấy vui vẻ.Chân Minh Châu mỉm cười: "Không quấy rầy mọi người chứ?"Vương thị lập tức tiến lên nghênh đón: "Không có không có, chúng tôi cũng không có việc gì làm."Thật ra, hai đêm trước cô ấy đều may quần áo; vì muốn đẩy nhanh tốc độ, cô ấy dường như quên mất việc ăn uống, cũng không rời khỏi chỗ ngồi, cố gắng làm xong quần áo cho bà chủ. Nhưng cô ấy không ngờ bà chủ vậy mà không đồng ý, làm gì phải vội vàng đến nỗi phải thêu thùa may vá vào buổi tối, như vậy rất mỏi mắt.Bởi vậy Vương thị càng cảm kích Chân Minh Châu, quả thực xem cô như Bồ Tát sống."Cô mau ngồi điChân Minh Châu: "Tôi đến đây là muốn nói với mọi người một tiếng: homestay có thêm khách đến, người đó là đại phu, hẳn là ngày mai mọi người có thể gặp mặt người đó, khi ấy cũng đừng quá giật mình."Bọn họ gật đầu nói đã biết, mặc kệ thời đại nào thì mọi người đều rất tôn trọng bác sĩ, vì ai biết khi nào sẽ cần đến sự giúp đỡ của họ.Cốc Chi Tề nói: "Ngày mai tôi cũng muốn chào hỏi người đó một chút."Chân Minh Châu cười nói: "Tùy mọi ngươi vậy."Cô vô tình nhìn thoáng qua bức họa trên bàn, liền kinh ngạc nói: "Ôi? Đây là các người vẽ sao? Vẽ đẹp quá đi!"Cốc Chi Tề ngượng ngùng, nói: "Không đảm đương nổi lời khen của cô, thật ra tôi không phải người thật sự tài hoa ở phương diện này. Khi còn bé, tiên sinh thường nói những bức tranh tôi vẽ đẹp thì có đẹp nhưng không có linh khí, nó quá mức quy củ. Tôi chỉ am hiểu việc sao chép, không hề có tính sáng tạo."Hắn xoa đầu đứa con trai nhỏ đang đứng bên cạnh, nói: "Tôi cũng chỉ có thể dạy bọn nhỏ một chút da lông."Chân Minh Châu: "Thật ra tôi thấy khá đẹp, nếu vừa am hiểu sao chép vừa vẽ được những bức tranh có linh khí thì ngài chính là họa sĩ thiên tài. Nhưng trên đời này người có tài như vậy rất hiếm gặp. So sánh với số đông thì đã tốt lắm rồi, có thể được xem là người tài."Lúc này, Cốc Chi Tề mới hiểu được vì sao vợ con hắn đều nói bà chủ rất biết cách nói chuyện. Hôm nay, hắn đã được thưởng thức rồi.Lời này thật quá êm tai, làm người nghe cảm thấy cởi mở hơn.Hắn mỉm cười chắp tay thi lễ: "Đa tạ bà chủ đã đề điểm."Chân Minh Châu: "Những lời tôi nói đều là sự thật, đâu thể xem là đề điểm, anh Cốc thật sự rất lợi hại."Cô cũng không ở lại đây lâu, chỉ hàn huyên đôi câu liền chuẩn bị rời đi: "Tôi đi trước đây, à đúng rồi, mọi người chú ý mặc nhiều quần áo một chút, phỏng chừng ngày mai thời tiết sẽ chuyển lạnh và có tuyết rơi."Hai vợ chồng Cốc Chi Tề liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn ra sự khiếp sợ từ trong ánh mắt của đối phương, thời tiết bên ngoài không giống như sắp có tuyết rơi nhưng bà chủ lại nói như vậy, chứng tỏ nơi này có điểm thần bí.Chân Minh Châu: Là nhờ có dự báo thời tiết nha.Tuy rằng, đôi khi dự báo thời tiết không mấy chuẩn xác, nhưng thời điểm chính xác vẫn nhiều hơn.Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài tuyết đã rơi lả tả. Chân Minh Châu bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, khi cô xuống lầu đã thấy Vu Thanh Hàn mở cửa, đón người vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận