Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 170:
Chương 170:
Từ nhỏ đến lớn, con gái ông đều không phải là người đi đến đâu cũng có thể kết bạn, bạn thân nhất của con bé là Lâm Nghiên, những bạn bè khác cũng đều là con gái. Ông chưa từng thấy con bé có bạn bè là nam giới.Đến khi trưởng thành, con cái nhà người khác thì yêu sớm, còn con gái ông lại chưa từng hẹn hò.Lúc trước khi Minh Châu học cao trung, giáo viên đã từng bảo ông không cần nhọc lòng về chuyện yêu sớm, vì vốn dĩ con gái ông là người chậm chạp trong việc này. Bao nhiêu năm trôi qua, theo những gì ba Chân quan sát được thì ông không thể không thừa nhận người giáo viên đó nói không hề sai, Minh Châu nhà ông đúng là dạng người này.Ngày thường ông không thấy con bé có quan hệ thân thiết với bất kỳ chàng trai nào, cũng chính vì vậy khi Vu Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện, lại khá quen thuộc với Minh Châu mới khiến ba Chân tìm hiểu kỹ như vậy.Điều này hoàn toàn là do Chân Minh Châu không có một người bạn tốt nào là nam giới cả."Hai người không phải là quan hệ thầy trò sao? Như thế nào lại trở thành bạn bè?"Vu Thanh Hàn nhìn nồi lẩu trước mặt, anh ngồi xuống đã được mười lăm phút nhưng vẫn chưa ăn được miếng nào.Chuyện thê thảm nhất thế gian cũng chỉ như thế này thôi.Nhưng bị ba Chân nhìn chằm chằm như vậy, anh không dám không trả lời, anh có cảm giác nếu không trả lời nhất định sẽ bị đánh.Thành thật mà nói anh không muốn bị đánh."Chúng cháu cũng không phải là quan hệ thầy trò thật sự. Mặc dù cháu là giáo sư nhưng cô ấy không phải là sinh viên của cháu, hơn nữa cô ấy cũng đã tốt nghiệp. Mấy tháng trước chúng cháu tình cờ gặp nhau trong một lần ăn lẩu. Sau đó cháu lại đến thuê trọ tại homestay Xuân Sơn, vì thường xuyên qua lại nên trở thành bạn bè."Ba Chân a một tiếng thật dài, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa.Vu Thanh Hàn cung kính đặt câu hỏi: "Vậy bây giờ cháu có thể ăn được chưa ạ?"Ba Chân kinh ngạc nói: "Hả? Cháu vẫn chưa ăn sao? Thịt đã cho vào rồi, mau ăn đi nếu không thịt sẽ rất dai."Vu Thanh Hàn: "..." Cháu chưa ăn còn không phải là vì ngài vẫn luôn nhìn chằm chằm cháu bằng ánh mắt giết người rồi liên tục truy vấn sao?Vu Thanh Hàn cảm thấy 'chua xót' trong lòng, nhưng khi trời lạnh được ăn lẩu nên tâm tình cũng khá tốt.Ba người ăn tối cùng nhau, ba Chân lại hỏi: "Bây giờ cháu được nghỉ đông nên về nhà sao?"Vu Thanh Hàn gật đầu: "Vâng ạ."Lúc ba Chân không dò hỏi đến cùng thì vẫn có thể nói chuyện bình thường, ăn được một lúc thì ông đứng dậy đi vệ sinh.Vu Thanh Hàn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ba cô thật nghiêm khắc."Chân Minh Châu trừng mắt: "Ai bảo anh muốn đến đây ăn ké, cũng không biết nhìn xem hiện tại là lúc nào. Hiếm khi ba tôi không hiểu lầm chúng ta."Vu Thanh Hàn bật cười, nói: "Cô cũng không thể đảm bảo ba cô không nghi ngờ gì cả."Chân Minh Châu trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin được, nói: "Không đến mức ông ấy cảm thấy chúng ta có cái gì đó chứ? Chuyện này có khả năng sao?"Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Sao lại không có khả năng? Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy chúng ta rất xứng đôi vừa lứa."Chân Minh Châu buồn nôn, liền mặc kệ người này.Vu Thanh Hàn cười nói: "Chuyện này có gì mà buồn nôn."Chân Minh Châu: "Làm phiền anh rồi."Trước kia cô rất sợ Vu Thanh Hàn.Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào từ cô lại có thể nói chuyện như vậy với anh; quả nhiên khả năng thích ứng của con người thật sự rất mạnh.Cô nói: "Đúng rồi, Bạch Viễn lão sư vẫn chưa trở về, thật sự không thể trở về trước năm mới sao?"Vu Thanh Hàn lắc đầu: "Không, hiện tại đang là giai đoạn điều trị mấu chốt, chúng tôi đã hỏi qua ý kiến của ông ấy về việc không đưa ông ấy trở về ngay lúc này. Hơn nữa, ông ấy trúng phải loại độc rất kỳ quái, hiện tại vẫn chưa nghiên cứu ra là được chiết xuất từ loại thực vật nào nên bên kia còn muốn tiếp tục nghiên cứu thêm."Chân Minh Châu: "Nghiên cứu cái này để làm gì?"Vu Thanh Hàn: "Nếu nhìn từ góc độ chuyên môn thì việc này vô cùng có ý nghĩa."Chân Minh Châu không hiểu lắm về phương diện này, nhưng Vu Thanh Hàn đã nói như vậy thì hẳn là không sai được.Cô nói: "Vậy sao anh không trực ở bệnh viện mà lại chạy đến đây ăn lẩu."Vu Thanh Hàn: "Trâu đi cày còn có lúc được nghỉ ngơi, cô cũng quá khắc khe rồi đó? Tôi nghĩ ngơi một chút cũng không được sao."Chân Minh Châu nghẹn cười, nói: "Không được nha."Vu Thanh Hàn nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng bật cười, sau đó lại nói: "Cô đừng nhúc nhích."Chân Minh Châu: "Sao vậy?""Chẳng lẽ là dính thức ăn trên mặt sao?" Chân Minh Châu lau một phen, hỏi: "Bây giờ đã hết chưa?"Vu Thanh Hàn: "... Cô cọ lên trên tóc."Chân Minh Châu lại sờ soạng nhưng cũng không thể lau sạch.Rốt cuộc Vu Thanh Hàn cũng nhìn không nỗi nữa, anh rút khăn giấy ra rồi lấy mảnh ớt từ trên tóc cô xuống: "Cô ăn như thế nào mà thức ăn lại dính trên mặt."Chân Minh Châu: "Không phải vì món lẩu quá ngon sao!"Vu Thanh Hàn: "Không khác gì một đứa trẻ."Ba Chân từ toilet đi ra, định trở về bàn thì nhìn thấy hành động của hai người, ông yên lặng đứng tại chỗ, hai mắt híp lại.Còn nói chỉ là bạn bè?Có bạn bè nào như vậy không?Muốn lừa ông sao?Nhưng làm sao có thể lừa được được ông.Lão Chân ông là một người rất khôn khéo.Ba Chân nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn, cảm thấy tên nhóc này có chút không thành thật. Chơi trò tâm nhãn với ông thì sao có thể thành thật được?Đúng là không đáng tin cậy.Ông ho khan một tiếng, trở lại chỗ ngồi rồi nói: "Chúng ta ăn đã xong rồi, cũng nên rời đi."Vu Thanh Hàn: Anh vừa mới ăn thôi.Chân Minh Châu: "Vẫn chưa xong, chúng ta ăn thêm một chút nữa."Cô không phải là người lãng phí.Chân Minh Châu: "Giáo sư Vu, anh cũng đừng tranh với tôi, tôi muốn con tôm đó."Vu Thanh Hàn: "Cô đã ăn nhiều rồi, không nghĩ sẽ nhường tôi sao..." Cảm nhận được ba người ta đang nhìn mình bằng ánh mắt chết chóc, Vu Thanh Hàn quyết định: "Tất cả đều cho cô, chúng ta lại gọi thêm một phần."Chân Minh Châu ngẩng đầu: "Anh mời khách sao?"Vu Thanh Hàn: "Hôm nay tôi mời."Chân Minh Châu bật cười: "Vậy thì tốt quá."Chỉ cần anh mời thì chúng ta chính là bạn tốt nhất của nhau."Nhanh gọi thêm món đi."Vu Thanh Hàn: "Phục vụ..."Ba Chân nhìn thẳng con gái mình, cảm thấy biểu hiện của con bé cũng không quá thích hợp.Con gái lớn rồi cũng thật khiến ông nhọc lòng.Đặc biệt là khi gặp phải một người có chỉ số thông minh rất cao, vẻ về ngoài cũng rất tuấn tú thì ông lại càng lo lắng hơn. Ông sợ con gái mình sẽ chịu thiệt thòi.Ông phải theo dõi người này một thời gian mới được."Tiểu tử, chúng ta thêm WeChat, lưu số điện thoại, trao đổi QQ với nhau đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận