Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 318:
Chương 318:
Túc Ninh đã thử cảm giác tay nên lần thứ hai thành thạo hơn rất nhiều.Anh nhìn chú gấu bông màu hồng đang ngồi im bất động, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng phi tiêu trong tay, phi tiêu cứ vậy mà bay ra ngoài...Đoàng!Phi tiêu lập tức làm nổ tung chiếc bong bóng ở phía trước chú gấu bông màu hồng.Túc Ninh cười cười: "Vậy là thành công rồi đúng không?"Chân Minh Châu ngây người một lúc, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn anh, thét chói tai: "A a a! Túc Ninh, anh cũng quá lợi hại đi?"Túc Ninh bật cười, khóe miệng cong cong, nói: "Vốn dĩ tôi đã nói là sẽ giúp cô thắng được chú gấu này."Chân Minh Châu mở to đôi mắt tròn xoe, nói: "Anh nói vậy nhưng tôi vẫn không để tâm lắm, còn tưởng rằng anh đang khoác lác. A a a, sao anh lại lợi hại đến vậy chứ."Chân Minh Châu kích động, những người xung quanh cũng vậy, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy có thể ném trúng quả bóng ở vị trí trung tâm đúng là rất hiếm thấy. Nhưng người này thật sự có thể làm được."Anh trai này cũng quá lợi hại đi?""Vị trí quả bóng bay này dễ ném trúng như vậy sao?""Để tôi thử xem."Túc Ninh ném trúng khiến nơi này có thêm càng nhiều người vây quanh, ông chủ đau lòng ôm chú gấu bông ra, cười khổ: "Hai người phải đối xử tốt với nó đấy."Thật đúng là cao thủ, là do ông bất cẩn.Nhưng ông ta cũng nên nhận ra tên tiểu tử này vừa nhìn liền biết không phải dựa vào may mắn.Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Ông chủ, dáng vẻ của ông không khác gì lưu luyến không rời.""Đương nhiên, nó đã ở chỗ này làm bạn với tôi suốt bốn mùa xuân hạ thu đông. Hai người mang về sẽ biết, tôi cũng không phải là loại người nhập hàng không rõ nguồn gốc, gấu bông này chất lượng không tồi. Không ai không khen nó cả."Chân Minh Châu lại cười, nói: "Vậy xem ra người ném trúng nó cũng không nhiều lắm nha, nên nó mới có thể cùng ông đi ông qua xuân hạ thu đông.""Đây là cách nói cường điệu thôi, thật ra cũng có khá nhiều người ném trúng phần thưởng này, cô xem không phải chàng trai trẻ này cũng ném trúng hay sao?" Gương mặt ông chủ ngập tràn ý cười "hiền lành", nói chuyện cũng rất lịch sự.Ông ta còn thuận tay lấy trong tủ đông bên cạnh ra hai que kem, nói: "Nào, cho cô và chàng trai trẻ này mỗi người một que kem."Chân Minh Châu: "Cảm ơn, nhưng chúng tôi mới vừa ăn qua, không cần đâu ạ.""Cầm đi, rất hiếm khi gặp được một chàng trai trẻ lợi hại như vậy, đây là tôi tặng cho hai người."Chân Minh Châu: "Vậy... được."Cô cười cười, nói: "Túc Ninh, hay tôi cũng chơi thử một chút."Trên tay Túc Ninh còn đến tám chiếc phi tiêu đấy.Túc Ninh: "Được."Chân Minh Châu nhắm ngay quả bóng bay, lần đầu tiên, không trúng; lần thứ hai, cũng không trúng... đến chiếc phi tiêu thứ tám đều đã bị thua sạch.Chân Minh Châu phồng má, nói: "Thật là đáng tiếc, tất cả đều không trúng."Những người khác đều bật cười, an ủi cô: "Cô gái nhỏ à, cô đã rất may mắn rồi, cô xem chú gấu bông này cũng cạo gần bằng con trai tôi. Có thể trúng được phần thưởng này đã rất tốt rồi."Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đúng vậy nha."Túc Ninh: "Còn muốn chơi nữa không?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Không chơi nữa, chúng ta chơi trò chơi khác."Túc Ninh: "Được."Túc Ninh ôm Đại Hùng thu hút rất nhiều người xung quanh chạy hướng về phía bên này xem náo nhiệt, đồng thời cũng muốn thử vận may của chính mình.Chỉ ba ngụm Túc Ninh đã giải quyết xong que kem, bèn hỏi: "Vì sao ông ấy lại cho chúng ta hai que kem? Hình như ông ấy mới là người chịu thiệt?"Chân Minh Châu: "Con gấu này dù không có nhãn hiệu gì nhưng cũng phải mất ba bốn trăm tệ mới mua được. Cây kem anh vừa ăn là năm tệ, hai que là mười tệ. Phi tiêu mà chúng ta mua là 20 tệ, anh nói xem ông ấy có lỗ không? À, chúng ta còn được một chiếc móc khóa với giá vài tệ."Túc Ninh: "Hình như là lỗ không ít."Chân Minh Châu: "Đúng vậy, nhưng ông ta rất khôn khéo. Sở dĩ thái độ của ông ta rất lịch sự, còn tặng thêm cho chúng ta hai que kem cũng là vì mục đích làm ăn mua bán. Hành động này có thể trở thành hiệu ứng quảng cáo. Anh xem, bởi vì anh ném trúng gấu bông nên hiện giờ đang có rất nhiều người tụ tập ở chỗ đó. Mặt khác, ông ta sợ anh sẽ chơi tiếp."Hàng mi của Túc Ninh run rẩy, nói: "Lúc ấy trên tay tôi còn đến tám chiếc phi tiêu.""Đúng vậy, chỉ cần người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra anh không phải dựa vào may mắn mà là dựa vào thực lực. Nếu thái độ của ông ta tốt một chút thì có thể anh sẽ không chơi nữa, nếu tranh luận hay có thái độ không tốt với anh, chỉ cần anh ném vỡ hết bóng bay thì ông ta tổn thất biết bao nhiêu?"Túc Ninh: "Ông ta không thể đổi ý sao?"Những chuyện như lật lọng anh đã thấy rất nhiều.Chân Minh Châu: "Anh đang nói đùa gì vậy? Còn nghĩ bây giờ là mấy chục năm trước hả? Dù muốn lật lọng thì cũng chỉ dám nghĩ mà thôi. Hơn nữa, quản lý khu vui chơi rất nghiêm ngặt, chẳng lẽ ông ta không muốn mở gian hàng ở đây nữa sao? Hiện tại không giống với thời cổ đại của các anh, có rất nhiều việc phải tuân theo quy định, không phải muốn đổi ý là có thể đổi ý. Đương nhiên cũng có một số chuyện về ông/ bà chủ vô lương tâm bị lộ ra ngoài, nhưng tóm lại phần lớn mọi người đều tuân thủ luật pháp, quy định."Túc Ninh trầm mặc trong giây lát, nói: "Thì ra là như vậy."Anh cười cười, nói: "Vì thế cô nhận hai que kem của ông ấy rồi ném hết tám chiếc phi tiêu còn lại."Chân Minh Châu: "Đúng vậy, nhưng việc tôi ném không trúng cũng là sự thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận