Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 60: San Hô Đỏ 2
Chương 60: San Hô Đỏ 2
Nguyên Tuấn biết dù nơi này tốt đẹp như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.Hắn nói: "Tôi muốn để lại ký hiệu bên ngoài. Nếu thật sự người của tôi nhìn thấy, bọn họ sẽ theo manh mối tìm được tôi. Nghĩ đến việc tôi mất tích năm sáu ngày chắc đã khiến bọn họ phát điên."Chân Minh Châu: "Được thôi, không thành vấn đề."Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu, nghiêm túc nói: "Nếu người của tôi đến, bọn họ nhất định sẽ mang theo tiền, tôi muốn mua người kia."Chân Minh Châu: "Mua? Anh muốn mua ai?"Nguyên Tuấn: "Tên đầu trọc."Chân Minh Châu suy nghĩ một chút, lên tiếng: "Tên đó còn phải ở lại làm việc."Nguyên Tuấn: "Tôi ra giá cao."Chân Minh Châu: "???" Cô có điểm không hiểu Nguyên Tuấn, đơn giản nói: "Hắn là nhận tiền làm việc, không biết người ủy thác. Dù anh có tìm hiểu cũng chưa chắc biết được nguồn gốc, mua hắn chỉ sợ không đáng."Nguyên Tuấn lắc đầu: "Không phải, tôi mua hắn không phải vì người hạ độc thủ phía sau màn. Tôi chỉ đơn giản muốn có hắn để tôi không hoài nghi chính bản thân mình."Ánh mắt Nguyên Tuấn thâm thúy: "Như vậy tôi sẽ không hoài nghi những ngày ở đây là trong mộng; cũng giúp tôi nhớ rõ anh em tôi muốn dồn tôi vào chỗ chết, tôi không cần thủ hạ lưu tình với bọn họ."Chân Minh Châu: "..." Cô thật không hiểu suy nghĩ của người cổ đại.Cô nói: "Tuỳ anh vậy, bất quá tôi sẽ không quyết định giá cả, chuyện này anh nói lại với giáo sư Vu đi."Lúc này, Nguyên Tuấn lại có điểm tò mò: "Vì sao cô lại gọi anh ấy là giáo sư Vu?"Hắn đã từng nghe qua tên anh, hình như không phải gọi như vậy.Chân Minh Châu cười: "Gọi như vậy vẫn được, anh không cần phân biệt quá rõ ràng, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô."Nguyên Tuấn gật đầu.Lúc này, giáo sư Vu đẩy tên đầu trọc đi vào, trên người hắn vẫn mặc bộ quần áo màu đen nhưng đã không còn bị quấn thành kén nhộng mà là mang xích chân. Vẻ mặt hắn xám xịt và rất khó coi.Chân Minh Châu: "Di? Sao hai người đã trở lại rồi."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Mọi việc đều làm xong rồi."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Nhanh như vậy."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày này sẽ bắt đầu trồng trọt."Chân Minh Châu cao hứng, cô vốn định tự mình làm, nhưng nếu đã có người khác làm giúp thì cô cũng không từ chối.Cô vui vẻ: "Thật tốt quá."Sau đó lại lẩm bẩm: "Sớm biết có sức lao động miễn phí, tôi đã không tìm người đến trang trí lại nơi này. Chỉ cần tìm những người như vậy đến làm việc, bao ăn là được không cần tốn tiền."Tên đầu trọc thiếu chút nữa đã khóc, đang êm đẹp hắn từ một sát thủ cao cấp lại trở thành nông phu!Không chỉ trở thành nông phu, người này còn muốn bắt hắn xây nhà, hắn lại không phải thợ xây.Dựa vào cái gì chứ!Ai biết việc cẩu huyết hơn còn ở phía sau, Vu Thanh Hàn hứng thú bừng bừng đề nghị: "Hiện tại cũng có thể."Nguyên Tuấn và tên đầu trọc đều nhìn về phía anh.Vu Thanh Hàn: "Tuy Mãnh Hổ Lĩnh hiếm khi có người đến, nhưng nếu có người đi lạc vào, đặc biệt là khi thời tiết cực đoan thì rất nguy hiểm. Không bằng chúng ta xây dựng một nơi nghỉ chân ở phụ cận."Chân Minh Châu: "Chủ ý này không tồi nha."Vu Thanh Hàn: "Hơn nữa, nếu chúng ta trồng rau xung quanh đây thì cũng cần có một phòng lưu trữ thức ăn."Chân Minh Châu liên tục nói đồng ý.Cô nói: "Lúc trước tôi sửa chữa lại nơi này có mua vật liệu, tôi lại liên hệ với họ mua thêm một ít."Vu Thanh Hàn: "Để tôi thiết kế và tính toán số lượng vật liệu."Chân Minh Châu: "Cái này anh cũng biết sao?"Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Cô có thể nói tôi không phải đại thần, nhưng không thể nói tôi không biết làm."Rất nhanh hai người đã tính toán xong, Chân Minh Châu lại bắt đầu phiền muộn: "Nếu lại có người tới cửa bới lông tìm vết thì tốt rồi, chúng ta có thể bắt họ lại để làm việc cho chúng ta."Đầu trọc: "???"Nguyên Tuấn: Nhỏ bé, yếu ớt, bất lực, an tĩnh, sợ bị liên lụy.Làm việc, hắn thật sự không được nha.Chân Minh Châu cảm khái: "Anh nói xem tại sao chúng ta lại xuyên đến một nơi như Mãnh Hổ Lĩnh, nếu là ở một nơi bình thường như chợ thì còn có thể thuê người."Vu Thanh Hàn: "Cô có tiền sao?"Chân Minh Châu: "Sao lại không có? Chúng ta không phải từ trên người hắn lấy được một ít sao?"Đầu trọc: "..."Vu Thanh Hàn: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn."Sau đó, anh chỉ vào vị trí gác cổng: "Tự đi vào đi."Vị trí gác cổng được cải tiến không khác gì nhà giam, có gắn cả song sắt.Nguyên Tuấn: Hắn thề, thời điểm hắn vừa đến đây chỗ này không phải như vậy. Hắn vẫn còn nhớ thiết kế khá bình thường, sao bây giờ lại có thêm nhiều song sắt như vậy.Không đúng! Thiết khí không thể tuỳ tiện sử dụng, là vật dụng bị quản chế.Hắn kinh ngạc nhìn Vu thần y, liền thấy thần y bắt đầu phun thứ gì đó rất kỳ quái lên người, bèn thắc mắc hỏi: "Anh làm gì vậy?""Phun thuốc sát trùng." Vu Thanh Hàn cảm thấy chính mình cũng rất khó khăn.Chân Minh Châu ở một bên lên tiếng: "A Cửu muốn mua tên đầu trọc, à hắn còn muốn khắc ký hiệu bên ngoài cho thuộc hạ của hắn."Vu Thanh Hàn nhướng mày, sau đó đến gần nói với A Cửu: "Nào, chúng ta nói chuyện một chút."Nguyên Tuấn khẩn trương: "Tôi, tôi không mua cũng được."Vu Thanh Hàn: "Chúng ta tán gẫu một chút."Anh ôm lấy A Cửu đi vào trong phòng, Chân Minh Châu nhìn nhìn, mỉm cười lắc đầu.Cô cảm thấy A Cửu không phải đối thủ của Vu Thanh Hàn.Tuy rằng, thoạt nhìn A Cửu không phải là người thiên chân đơn thuần, nhưng... Vu Thanh Hàn cũng không phải người bình thường.Chân Minh Châu cảm thấy chính mình đã nhìn thấy bản chất của Vu Thanh Hàn.Cô đang định đứng dậy thì cảm nhận được một cơn gió nhẹ thổi qua, ngẩng đầu liền cảm thấy thời tiết lại bắt đầu thay đổi.Dần dần cô đã bắt đầu quen với điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận