Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 210:
Chương 210:
Nếu người nào đó là bà mẹ mắc "bệnh" hy sinh; thì Chân Minh Châu chính là một người rất dễ mềm lòng.Hoa Quyển kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu nói: "Trong mấy ngày này em suy nghĩ thử xem mình muốn về quê hay mai danh ẩn tích sống ở đây.""Em sẽ không về quê." Hoa Quyển kích động nói, còn quỳ xuống trước mặt Chân Minh Châu nói: "Bà chủ, em không muốn về quê."Chân Minh Châu: "Em làm gì vậy? Chị cũng không ép em, không phải chị đã nói là để em quyết định hay sao? Quần áo đang sạch sẽ, em đừng cứ hở một chút là quỳ..."Hoa Quyển: "Vâng, vâng."Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối, nói: "Chị xem đi, không bị dơ." Dứt lời còn tươi cười lấy lòng Chân Minh Châu.Chân Minh Châu nói: "Chuyện của em thì em phải tự mình giải quyết. Chị không phải là em nên không thể quyết định giúp em."Hoa Quyển cắn môi gật đầu, còn khẽ thở dài một hơi.Thấy dáng vẻ này của cô gái nhỏ, Chân Minh Châu nhịn không được mà bật cười: "Em không cần quá căng thẳng."Hoa Quyển: "Em, em, em không căng thẳng."Khóe miệng Chân Minh Châu run rẩy: "Dáng vẻ của em bây giờ không phải đang rất căng thẳng hay sao? Nếu em không muốn về nhà vậy thì đừng về."Hoa Quyển lại bắt đầu nắm lấy góc áo, nói: "Em sẽ không không trở về, dù gì bọn họ không xem em là người một nhà. Nếu em trở về, bọn họ nhất định sẽ lại bán em. Em không có nhà, đã sớm không còn nhà để về nữa rồi."Nhìn dáng vẻ bất lực của cô ấy, Chân Minh Châu bèn nói: "Nếu không quay về thì em nên suy nghĩ xem tiếp theo sẽ làm gì."Hoa Quyển nghiêng đầu: "Tiếp theo..."Chân Minh Châu cười: "Thời điểm em bỏ trốn không suy nghĩ đến những chuyện này sao?"Hoa Quyển gãi gãi đầu, nói: "Lúc ấy em chỉ nghĩ bỏ trốn trước rồi tính sau. Em biết bọn họ dùng tiền mua em nên quyết định bán em đi cũng là chuyện bình thường. Nhưng em tình nguyện làm nha hoàn, tình nguyện làm những việc nặng nhọc cũng không muốn làm gái bán hoa."Cô gái nhỏ đỏ mặt: "Em nhất định không làm."Nếu không phải bọn họ muốn bán cô vào kỹ viện thì cô đã không bỏ chạy.Nói cho cùng thì bây giờ không có hộ tịch vẫn rất khó khăn. Nếu ở những nơi thâm sơn cùng cốc còn được, nhưng nếu vào thành hay đi qua mấy trạm kiểm soát đều không thể.Vì thế đừng nhìn Hoa Quyển không muốn về quê, dù muốn thì chưa chắc có thể về đến quê nhà.Cô ấy làm gì có giấy tờ chứng minh thân phận."Nếu em chưa biết sẽ phải làm gì thì bây giờ nên bắt đầu cân nhắc một chút."Hoa Quyển nghiêm túc: "Cám ơn bà chủ."Chân Minh Châu bật cười: "Không cần cảm ơn. Thật ra chị chỉ làm một số việc trong khả năng của mình mà thôi."Cô lại nói: "Thật ra chị cảm thấy em rất lợi hại khi có can đảm bỏ trốn."Hoa Quyển: "Trước kia, lúc lão tiên sinh trong thôn giảng bài em cũng đến nghe. Nên em hiểu được làm người phải có cốt khí."Nhìn vào đôi mắt cương nghị của Hoa Quyển, Chân Minh Châu mỉm cười, ừ một tiếng.Đôi khi cô nghĩ, homestay Xuân Sơn đột nhiên có thể xuất hiện ở cổ đại, hơn nữa còn xuất hiện ở một nơi không có người bình thường nào dám đến có lẽ là ý trời, hy vọng cô có thể giúp những người gặp nạn.Chân Minh Châu: "Nếu em tạm thời ở lại nơi này thì chị sẽ nói sơ qua một số việc để em nắm. Chị là chủ ở đây, nơi này vẫn còn những vị khách khác. Em cố gắng để không quấy rầy đến họ. Em có thể ra ngoài sân nhưng nhất định không được ra khỏi cổng. Em ra bên ngoài nếu phát sinh chuyện gì thì chị cũng không giúp được, có hiểu không?"Hoa Quyển cẩn thận lắng nghe rồi vội vàng gật đầu.Chân Minh Châu: "Em hiểu là được rồi."Hoa Quyển vội vàng hỏi: "Vậy tôi phải làm gì bây giờ?"Cô xấu hổ nói: "Trên người tôi không có bạc."Chân Minh Châu: "Tạm thời em cứ ở đây, chị biết em không có tiền, nếu em nguyện ý thì có thể quét sân. Dọn dẹp một chút xem như là tiền thuê nhà."Hoa Quyển lập tức gật đầu: "Được, được, bà chủ cứ yên tâm, em có thể làm. Lúc còn ở nhà mọi việc trong nhà đều do em làm."Vì có thể làm việc để trả tiền thuê phòng, nên Hoa Quyển không ngừng "quảng cáo" những ưu điểm của mình: "Em có thể nấu cơm, giặt giũ, đốn củi..."Chân Minh Châu: "Không thể ra khỏi cổng."Hoa Quyển: "Ồ ồ, vậy thì em làm chuyện khác."Chân Minh Châu mỉm cười: "Được thôi."Chân Minh Châu cũng không phản đối, vì cô nhìn ra được cô gái nhỏ này đang tìm kiếm một cái gì đó để có thể dựa vào. Đôi khi khả năng làm việc cũng được xem như chỗ dựa của bản thân.Cô nói: "Hôm nay trời mưa, em không cần làm gì cả, dành chút thời gian để nghỉ ngơi đi.""Vâng ạ."Chân Minh Châu ra khỏi phòng rồi đi đến phòng khách. Mấy người Trương Lực đã dọn dẹp phòng khách sạch sẽ.Trước kia, mấy người đàn ông như bọn họ nào chú ý đến những việc này. Nhưng sau một thời gian dài đến đây cọ cơm đã dần dần giúp Chân Minh Châu làm không ít việc nhà. Có lẽ là bọn họ sợ bị cô ghét bỏ nha. Hơn nữa, mỗi lần bọn họ đến đây đều đi bảy tám người, mà bà chủ cũng chỉ có một người, nên bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà ăn không ngồi rồi.Dù cô đối xử rất tốt với bọn họ nhưng bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ.Bà chủ chưa bao giờ nổi giận là vì cô ấy là tiên nữ. Nếu thật sự chọc giận bà chủ, lỡ như nơi này biến mất mãi mãi thì phải làm sao?Vì thế bọn họ không dám nha."Bà chủ, tiểu cô nương kìa không có việc gì chứ?" Trương Lực có chút không yên tâm.Chân Minh Châu nói sơ qua tình huống của Hoa Quyển, sau lại nói với mấy người Trương Lực: "Em ấy nói như vậy. Lúc mọi người rời đi cơ thể hỏi thăm giúp tôi xem xung quanh có phải thật sự có một đám người đuổi bắt em ấy không. Để xác minh xem sự thật là như thế nào?"Tuy rằng trong lòng Chân Minh Châu tin tưởng Hoa Quyển, bởi vì cô có thể nhìn mặt đoán người. Nhưng nếu có cơ hội cô vẫn muốn kiểm chứng một chút.Trương Lực: "Cần gì phải đợi đến khi chúng tôi rời khỏi đây, hiện tại tôi cơ thể sắp xếp người đi điều tra một chút."Chân Minh Châu: "Không cần gấp như vậy, bên ngoài trời vẫn mưa..."Trương Lực: "Chính vì trời mưa, nên sau khi thăm dò được tin tức còn có thể quay lại đây, như vậy cô cũng sớm biết rõ mọi chuyện."Hắn không nói hai lời liền an bài hai người thừa dịp trời vẫn đang mưa ra ngoài điều tra.Chân Minh Châu nhìn bóng dáng bọn họ, nói: "Tôi cảm thấy hẳn là em ấy không nói dối.""Những vẫn nên kiểm chứng lại xem như thế nào." Trương Lực không phải loại người dễ dàng tin tưởng người khác. Hắn cũng không phải người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.Nhìn bề ngoài có vẻ hàm hậu, nhưng lại rất biết tính toán."Bà chủ, tôi muốn đi thăm Túc Ninh."Chân Minh Châu: "Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận