Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 216:
Chương 216:
Giáo sư Vu khác với mọi người, anh ấy giống với dì Triệu.Những lời này không khác gì âm thanh của tự nhiên.Như vậy chứng tỏ, tuy rằng Vu Thanh Hàn khác với bọn họ nhưng anh ta cũng không có vị trí đặc biệt gì trong lòng Chân Minh Châu. Chỉ cần nghĩ như vậy thì Túc Ninh liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.Chân Minh Châu nghi hoặc: "Sao đột nhiên trông anh dường như rất vui vẻ."Túc Ninh: "Không có"Chân Minh Châu đen mặt, nói: "Khoé miệng anh đều đã vểnh lên cao mà còn nói là không có, anh nghĩ bản thân mình là một người rất thích cười sao?"Túc Ninh nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải?"Chân Minh Châu trợn tròn mắt, nói: "Thật là một người không biết gì về bản thân mình."Chân Minh Châu miệng thì càm ràm nhưng vẫn cẩn thận đỡ Túc Ninh nằm xuống. Lúc này, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn thấy được Túc Ninh... đỏ mặt.Chân Minh Châu: "Ủa? Sao anh lại đỏ mặt vậy? Không phải anh ngượng ngùng đến mức đó chứ?"Tuy rằng Túc Ninh đỏ mặt, nhưng vẫn vô cùng "bình tĩnh" nói: "Chỉ là tôi cảm thấy nóng."Chân Minh Châu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại nhìn Túc Ninh rồi nói: "Tuy rằng hôm nay thời tiết khá tốt, xuân về hoa nở, mặt trời lên cao; nhưng hiện tại vẫn là những tháng đầu năm, nên không thể nói là thời tiết nóng nực được. Anh không thấy tôi còn phải mặc áo lông sao?"Túc Ninh: "Tôi là người rất dễ bị nóng."Chân Minh Châu... cô mới không tin đâu.Người này rõ ràng rất dễ bị đỏ mặt lại còn rất biết tìm cớ. Gương mặt Chân Minh Châu tràn đầy vẻ "không tin".Túc Ninh mấp máy môi, có ý muốn nói sang chuyện khác: "Tôi nghe được các cô trò chuyện."Chân Minh Châu: "Hả? Nói chuyện gì chứ? Anh nghe lén chúng tôi trò chuyện sao?"Túc Ninh lập tức giải thích: "Không có, chỉ là do thính lực của tôi rất tốt."Chân Minh Châu tò mò hỏi: "Thính lực tốt như vậy thật sao?"Túc Ninh: "Đúng là thính lực của tôi rất tốt, chỉ cần mọi người không cố gắng đè nén âm thành thì dù nói chuyện ở phòng bên cạnh hay nói chuyện trong sân tôi đều có thể nghe được."Chân Minh Châu trừng to mắt: "Lợi hại như vậy, kỹ năng này cũng có thể tập luyện sao?"Túc Ninh lắc đầu: "Không phải, đây là trời sinh."Chân Minh Châu thở dài, cảm khái: "Vậy thì tốt quá rồi, có nhiều chuyện không muốn biết cũng có thể truyền đến tai anh, chắc hẳn anh biết được rất nhiều bí mật đúng không?"Túc Ninh trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu bị nhìn như vậy thì cảm thấy khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"Túc Ninh nói: "Vì thế, tôi biết cha mẹ tôi chết như thế nào."Chân Minh Châu ngẩn người, chợt hiểu thì ra là vì chuyện này.Cô có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không nhắc đến những chuyện này nữa."Túc Ninh lắc đầu, nói: "Không có việc gì, cô cũng đâu biết việc này. Hơn nữa đúng là vì thính lực của tôi rất tốt, nên có rất nhiều chuyện tổ chức không thể gạt được tôi."Chân Minh Châu nghe hắn nói đến chuyện này thì ngồi xuống, tò mò hỏi: "Bọn chúng biết anh thính lực tốt nhưng khi nói chuyện vẫn không dè chừng sao?"Túc Ninh: "Bọn chúng không biết, tôi vẫn luôn che giấu không nói với bọn chúng."Chân Minh Châu cảm thấy mình lại nghe được bí mật quan trọng từ người khác rồi."Từ nhỏ thì thính lực anh đã tốt như vậy, đúng không? Anh chưa bao giờ kể với ai về chuyện này sao?"Túc Ninh: "Lúc tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã phát hiện ra chuyện này. Nhưng cha mẹ tôi cũng đã sớm dạy tôi rằng - không phải bất cứ chuyện gì cũng nói với người khác; mặc dù chỉ là thính lực tốt nhưng như vậy đã khác với mọi người, nên phải giữ kín chuyện này. Tuy rằng lúc ấy tôi mới hai ba tuổi, nhưng không biết vì điều gì mà sau bao nhiêu năm những lời nói ấy như còn văng vẳng bên tai, những chuyện trong ký ức như vừa xảy ra hôm qua. Vì tôi luôn giấu kín bí mật này nên người khác cũng không biết."Hắn mỉm cười nhưng đáy mắt lại không có ý cười: "Không ngờ rằng nhờ vào khả năng này mà tôi có thể biết được chân tướng mọi việc và lên kế hoạch báo thù. Đôi khi không thể không nói vận mệnh đã định sẵn. Những điều mà cha mẹ dặn dò năm đó lại trợ giúp tôi trên con đường báo thù."Chân Minh Châu vỗ vai hắn, nói: "Đừng nghĩ quá nhiều cũng đừng buồn nữa, dù sao hiện tại anh cũng đã báo được thù. Người cũng đã không còn nữa, thù cần báo cũng đã báo, hiện giờ anh phải chăm sóc bản thân thật tốt. Tôi nghĩ cha mẹ anh cũng mong anh có cuộc sống tốt chứ không phải là tự trách bản thân mình."Túc Ninh nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô đang đặt trên vai anh.Chân Minh Châu: "Cố gắng nghỉ ngơi và bồi dưỡng thân thể, sau này bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn."Túc Ninh ừ một tiếng.Hắn nói: "Chuyện này tôi biết."Chân Minh Châu nghiêng người dựa lưng vào ghế, cảm khái: "Không ngờ anh lại nói với tôi bí mật lớn như vậy."Vẻ mặt Túc Ninh căng thẳng, vô cùng nghiêm túc: "Với tôi cô không phải người ngoài mà là người quan trọng nhất."Chân Minh Châu nghe vậy liền cảm thấy ngượng ngùng: "Nghe anh nói thì dường như tôi rất quan trọng thì phải.""Vốn dĩ cô rất quan trọng, cô là ân nhân cứu mạng của tôi." Ánh mắt Túc Ninh hơi loé, cười nói.Chân Minh Châu: "Thật ra người trực tiếp cứu anh là Vu Thanh Hàn và các bác sĩ..."Túc Ninh: "Nhưng nếu không có cô thì bọn họ sẽ không cứu tôi. Tôi biết, không phải ai cô cũng nguyện ý giúp đỡ một cách vô điều kiện."Chân Minh Châu sửng sốt, nghi hoặc: "Hả?"Túc Ninh: "Vừa rồi mọi người nói chuyện có nhắc đến một cô nương tư bôn; tôi biết tuy cô nghe kể về những gì cô nương đó đã trải qua, nhưng không có ý ra tay giúp đỡ."Chân Minh Châu: "Hả?"Túc Ninh: "Vì thế, không phải ai cô cũng giúp đỡ, nhưng cô lại nhiều lần cứu giúp tôi, thật lòng cảm ơn cô."Chân Minh Châu: "Hả?"Cuối cùng cô cũng hiểu ra, thật sự là dở khóc dở cười không biết phải giải thích như thế nào.Cô suy nghĩ trong chốc lát, giải thích: "Thứ nhất, chỉ những người đến quán trọ Xuân Sơn tôi mới có thể giúp đỡ, nếu không đến nơi này thì tôi không thể nào ra ngoài trợ giúp bọn họ được. Điều này không phù hợp với quy tắc làm việc của tôi. Mỗi người đều có quy tắc của riêng họ, nơi này cũng có quy tắc riêng. Thứ hai, tôi cảm thấy cô gái đào hôn kia không có gì cần giúp đỡ. Con đường hiện tại cô ta đi là do chính cô ta chọn. Giúp đỡ? Tôi có thể giúp đỡ được gì đây? Giúp cô ta giết chết người đàn ông thối tha kia sao? Chuyện này không có ai có thể giúp được cô ta. Ban đầu cô ta kiên quyết đào hôn thì phải tự mình gánh chịu hậu quả. Anh cũng nghe được không phải cô ta không có con đường khác để đi? Thật ra cô ta có thể làm nha hoàn, nhưng cô ta không muốn mà lại muốn đến thanh lâu để kiếm thật nhiều tiền. Cô ta làm gì cũng có chủ ý riêng, hơn nữa những chủ ý đó không hề đơn giản nên người khác không thể nào giúp được. Cô ta là người có tính tình sắc sảo, cố chấp nên sẽ không nghe lời khuyên của người khác. Biết đâu cô ta thật sự có thể thành công, sau đó quay về báo thù.""Nhưng nói thật, ngoại trừ tên đàn ông thối đã bán cô ta thì tôi cảm thấy những người khác không đáng bị báo thù. Cô ta đào hôn nhưng không cho phép bên nhà trai rút vốn sao? Còn những chiêu trò hãm hại thì cũng chỉ là phỏng đoán của cô ta, không phải chính xác một trăm phần trăm. Về phần mẹ cô ta nhận em họ làm con nuôi cũng là chuyện đương nhiên. Chính vì cô ta ỷ vào việc mình là con một nên mới dám đào hôn. Hiện tại mẹ cô ta đã nhận người khác làm con, cô ta lại oán trách đứa bé kia thì có ích lợi gì. Không nên giận chó đánh mèo như vậy."Nói đến đây, Chân Minh Châu im lặng một chút mới nói tiếp: "Vì thế trong chuyện này cả cô ta và tên đàn ông thối kia đều có lỗi. Đương nhiên tên đàn ông đó là đáng chết nhất. Tôi hy vọng cô ta xử đẹp tên xấu xa đó. Loại đàn ông khốn nạn lừa gạt phụ nữ đáng chết vạn lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận