Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 270:

Chương 270:
Chương 270:
Lâm Nghiên đúng là nói được thì làm được, cơm trưa chỉ ăn một bữa đơn giản, nhưng cô ấy lại ôm hết đống hải sản trông tủ lạnh của Chân Minh Châu rồi bỏ chạy nhanh như một chú thỏ.Chân Minh Châu: "... Đây mà là bạn tốt gì chứ."Cô ấy giống như người máy quét dọn, nhanh chóng quét sạch tủ lạnh, cho vào một cái túi lớn rồi bỏ chạy lấy người.Bởi vì Vu Thanh Hàn sắp đến, nên chuyến đi than thở của Lâm Nghiên vội vàng kết thúc, nhưng Chân Minh Châu cũng cảm thấy vui mừng thay cho Lâm Nghiên, giữa con người luôn có sự khác nhau, Lâm Nghiên là người luôn mong muốn có một sự nghiệp vững chắc, tuy miệng nói từ chức không làm nữa nhưng trong tâm vẫn rất muốn làm việc.Như bây giờ rất tốt.Cô ấy đi ăn máng khác, đồng nghiệp lại là người quen, như vậy chắc chắn sẽ càng vui vẻ hơn.Chỉ là khi Chân Minh Châu nhìn kỹ Lâm Nghiên thì càng cảm thấy Lâm Nghiên lớn lên giống Lâm Tú Tuệ.Nói chính xác hơn thì Lâm Tú Tuệ của hiện tại trông rất giống Lâm Nghiên thời niên thiếu, lúc trước không nghĩ đến nên cũng không phát hiện, nhưng bây giờ càng nhìn kỹ lại thì càng cảm thấy bọn họ giống nhau.Lâm Nghiên nhanh chóng rời đi, Chân Minh Châu đơn giản đến tìm Túc Ninh nói chuyện phiếm, cũng nhắc nhở Túc Ninh về việc đánh giá tâm lý.Nhưng Chân Minh Châu cũng không hiểu rõ vấn đề này nên không thể đưa ra bất kỳ ý kiến gì.Túc Ninh... Thật ra trong lòng Túc Ninh cũng có chút lo lắng, hắn đã trải qua nhiều nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ, đối mặt với Chân Minh Châu hắn không thể nói nên lời.Chỉ nhìn bề ngoài sẽ cảm thấy tố chất tâm lý của Túc Ninh rất tốt.Chân Minh Châu: "Anh không cần khẩn trương, cứ như bình thường là được."Túc Ninh gật đầu.Chân Minh Châu: "Có thể bọn họ sẽ hỏi một số vấn đề rất nhạy cảm, nhưng anh đừng nóng giận."Túc Ninh lại gật đầu.Chân Minh Châu: "Bộ luật hình sự ở chỗ chúng tôi quy định không được phép giết người."Túc Ninh nói: "Tôi biết."Chân Minh Châu cười: "Thật ra tôi cũng không biết nên nói cái gì."Túc Ninh nhìn vẻ mặt tươi cười của Chân Minh Châu, nói: "Trước đây tôi cho rằng cô rất thích cười, nhưng hôm nay tôi lại có cái nhìn khác."Chân Minh Châu: "Cái gì?" Cô nghi hoặc nhìn Túc Ninh.Túc Ninh nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy hôm nay cô mới thật sự vui vẻ."Khi cô trò chuyện với Lâm Nghiên mới là hình ảnh giữa những người quen biết nhau.Trước đây hắn đã từng ghen tị với Vu Thanh Hàn vô số lần, nhưng đột nhiên hôm nay hắn đã hiểu ra giữa cô và Vu Thanh Hàn thật ra không phải là mối quan hệ bạn bè thân thiết nhất.Chỉ cần nghĩ đến đây thì cảm thấy với cùng vui vẻ.Hắn nói: "Nụ cười của cô rất xán lạn."Chân Minh Châu ngẩng đầu: "Đương nhiên, cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Lúc nhỏ tôi thường đến nhà cô ấy ăn cơm, mẹ cô ấy còn mua cho tôi rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp.""Mẹ?" Túc Ninh hơi nhướng mày.Chân Minh Châu: "Chính là mẫu thân."Túc Ninh ồ lên một tiếng, hắn nhìn Chân Minh Châu, cẩn thận lời nói; có lẽ Chân Minh Châu không có mẹ, nếu không sẽ không nhắc đến gia đình người khác với dáng vẻ khao khát như vậy. Hơn nữa, trong phòng khách nhà Chân Minh Châu còn có một bức ảnh treo tường, những bức ảnh ba người chụp chung là khi cô còn rất nhỏ. Khi cô lớn hơn một chút thì trong ảnh chỉ còn lại cô và một người đàn ông, người đó hẳn là ba cô ấy.Tuy rằng nhiều người đều cảm thấy hai cha con lão Chân và Chân Minh Châu trông không giống nhau, nhưng Túc Ninh lại không cảm thấy như vậy. Theo hắn thì vẻ bề ngoài của hai người họ khá giống nhau, nét mặt anh khí. Chẳng qua ba Chân quá vạm vỡ nên trông không hợp nhau mà thôi.Túc Ninh: "Nếu tôi có thể ở lại, cô có thể kể cho tôi nghe về cuộc sống ở đây hay không?"Chân Minh Châu liếc nhìn hắn: "Xem ra anh rất có lòng tin với bản thân mình."Lông mi Túc Ninh run lên, suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: "Thật ra thì không."Chân Minh Châu sửng sốt.Túc Ninh: "Chính vì không có lòng tin, do đó tôi cảm thấy có chút căng thẳng nên vẫn luôn nói đến chuyện này chuyện kia."Chân Minh Châu càng kinh ngạc: "Anh cũng có lúc cảm thấy căng thẳng sao?"Túc Ninh nhướng mày: "Tôi cũng chỉ là người bình thường."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Hình như cũng đúng.""Vậy... cô hy vọng tôi có thể thông qua hay không thể thông qua?" Túc Ninh hỏi.Hắn rất muốn biết điều này.Chân Minh Châu vò đầu: "Tôi cũng không biết, chắc là... hy vọng anh có thể thông qua. Nhưng tôi vẫn lo sợ anh ở lại nơi này sẽ trở thành tai họa ngầm."Cô nhìn về phía Túc Ninh, thẳng thắn nói: "Dù sao thì đối với từng người sẽ có yêu cầu không giống nhau."Túc Ninh: "Nếu có thể tôi sẽ quản tốt bản thân mình."Chân Minh Châu khẽ cười.Cuộc trò chuyện giữa hai người có chút rời rạc, thậm chí việc nói chuyện phiếm cũng không giúp Túc Ninh bớt căng thẳng, nhưng Túc Ninh vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói: "Những người này..."Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.Chân Minh Châu: "Bọn họ đến rồi."Cô vội chạy ra mở cửa, quả nhiên là Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn cười nói: "Tiểu đồng chí, có nhớ tôi không?"Chân Minh Châu: "... Anh không thể đứng đắn một chút sao?"Người này nhân phẩm không tồi, bề ngoài sáng sủa, lại tài hoa nhưng khi mở miệng lại khiến người khác chán ghét.Đáng đời đến nay vẫn là cẩu độc thân.Thì ra độc thân đều có nguyên nhân.Cô đảo mắt nhìn về phía Thẩm Nham đã lâu không gặp, mỉm cười chào hỏi; Thẩm Nham liền giới thiệu cô với vài chuyên gia khác, hầu hết đều là chuyên gia tâm lý.Chân Minh Châu: "Mời mọi người vào nhà."Mọi người đến đây cũng không phải để thuê trọ hay tham quan, bọn họ đến đây đều vì công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận