Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 127: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 2

Chương 127: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 2
Chương 127: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 2
Chân Minh Châu dẫn một nhà năm người đi đến dãy phòng, trong đó có mấy căn phòng tối hôm qua nhóm người Trương Lực ở vẫn chưa được dọn dẹp.Cô dẫn họ đi thẳng về trước, nói: "Căn phòng này đi, mọi người đi vào nhìn thử xem.""Cảm ơn."Chân Minh Châu thuận tay bật đèn, nói: "Nếu mọi người muốn sáng thì ấn vào chỗ này. Đầu giường cũng có một công tắc tương tự cái này, đều là dùng để bật tắt đèn."Vì bọn họ thật sự không biết chuyện này, nên Chân Minh Châu giải thích rất kỹ càng tỉ mỉ.Tiếp đó, cô đi đến nhà vệ sinh, bật đèn lên, nói: "Đây là nhà vệ sinh, chính là nhà xí. Mọi người có thể tắm rửa ở đây, nút màu xanh là nước lạnh, nút màu đỏ là nước ấm. Bồn cầu thì sau khi đại tiện hay tiểu tiện thì chỉ cần ấn nút này là được."Cuối cùng, Chân Minh Châu lại giải thích một chút về cách dùng ấm điện, cô nói: "Có thể hứng nước trong nhà vệ sinh, nhưng phải cẩn thận kẻo bị bỏng, nhất là đối với trẻ em.""Vâng, cảm lên bà chủ."Chân Minh Châu: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi ra ngoài trước."Cô xoay người ra cửa, đi đến cửa, chợt quay đầu lại nói: "À, mọi người đừng đi lung tung.""Vâng, làm phiền bà chủ."Chân Minh Châu: "Không có việc gì."Chân Minh Châu trở lại phòng khách, vừa lúc Túc Ninh đang mở nắp nồi.Cô lập tức lại gần: "Hương vị không tồi nha."Túc Ninh cười nói: "Cô xem cơm đã chín chưa. Bên tôi sắp xong rồi."Chân Minh Châu: "Chỉ cần sôi lên là được, anh muốn uống cái gì?"Cô mở tủ lạnh, hỏi: "Hồng trà lạnh."Túc Ninh: "Được."Nói thật, Túc Ninh có chút không quen khi ở nhà chính, đêm qua khi ăn lẩu là lần đầu tiên hắn đến đây. Hôm nay là lần thứ hai, nhưng cũng may Chân Minh Châu rất nhiệt tình nên cũng không khiến hắn có cảm giác quá lạ lẫm."Gia đình kia cô sắp xếp ổn hết rồi sao?"Chân Minh Châu gật đầu, sau đó nói: "Bọn họ rất khẩn trương, khi nhìn thấy tôi ở cửa đã bắt đầu run, có lẽ cảm thấy nơi này là hắc điếm ở trong núi sâu?""Bọn họ nói dối." Túc Ninh cất giọng nhàn nhạt như đang nói chuyện phiếm.Chân Minh Châu nhướng mày: "Tôi biết, anh cũng đã nhìn ra sao?"Túc Ninh: "Nếu bọn họ gặp kẻ xấu trên đường về quê thì làm sao có thể bình an mà thoái lui? Chẳng lẽ là nhờ vào người đàn ông vóc dáng yếu ớt thư sinh? Hay là dựa vào người vợ bị dọa đến sắc mặt xanh xao nhợt nhạt kia? Lại nói ba đứa con đều còn nhỏ, vậy mà không một ai bị bỏ lại phía sau. Nếu là gặp kẻ xấu thì không có khả năng."Chân Minh Châu: "Tôi biết, nhưng tôi với bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi. Ở nơi núi sâu rừng già này lại xuất hiện một ngôi nhà thì bọn họ có lòng phòng bị cũng là điều dễ hiểu."Túc Ninh: "Cô không thèm để ý?"Chân Minh Châu: "Vì sao tôi phải để ý? Chỉ là bèo nước gặp nhau, biết đâu ngày mai bọn họ sẽ rời đi. Vậy thì vì cớ gì tôi lại đi vạch trần bọn họ, khiến họ cảm thấy khó xử. Hơn nữa lời nói dối của bọn họ cũng không làm tổn thương tôiTúc Ninh: "Thật ta, mấy người này không biết võ nghệ.""Có thể nhìn ra sao?" Chân Minh Châu tò mò.Túc Ninh: "Có thể."Chân Minh Châu cười, cảm khái: "Anh thật sự rất lợi hại. Mà tôi nói này, suốt ngày anh cứ xụ mặt như vậy sao có thể làm sát thủ được vậy? Không bị người khác nhìn qua liền phát hiện ra sao?"Túc Ninh: "Lúc trước khác với bây giờ, thời điểm tôi chấp hành nhiệm vụ tự nhiên sẽ không như vậy."Chân Minh Châu suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng: "Anh là cố ý sao?"Túc Ninh: "Tôi chỉ muốn giúp cô bớt lo một chút. Tuy cô không có lòng hại người nhưng cũng cần đề phòng người khác. Như vậy có thể bảo vệ bản thân thì có gì là không tốt."Chân Minh Châu: "Anh nói cũng đúng."Hai người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, Chân Minh Châu nhìn những bông tuyết rơi lả tả bên ngoài, nói: "Thật tuyệt khi được ở trong ngôi nhà ấm áp giữa tiết trời se lạnh thế này".Cô cúi đầu nếm thử tay nghề của Túc Ninh, nói: "Ăn thật ngon."Túc Ninh nghiêm túc: "Tôi vẫn chưa nắm vững gia vị ở chỗ cô nên chỉ được như vậy, tôi sẽ cố gắng hơn."Chân Minh Châu bật cười, gật đầu nói: "Ừ."Tay nghề của Túc Ninh cũng không tệ lắm, nhưng chưa phải là xuất sắc. Ít nhất mà không bằng cô, càng không bằng Vu Thanh Hàn. Nhưng có người nấu cơm cho ăn, hương vị cũng không tồi nên Chân Minh Châu cũng không bắt bẻ, hơn nữa đây cũng không phải phong cách của cô.Chân Minh Châu cúi đầu, ăn từng ngụm to trông rất ngon miệng.Chân Minh Châu là người có thể kích thích cảm giác thèm ăn của người khác. Cô ăn món gì trông cũng rất ngon, khiến người ngồi đối diện có cảm giác như trên bàn đều là sơn trân hải vị. Tâm tình Túc Ninh khá tốt, yên lặng tăng tốc độ ăn cơm. Hai người ăn cơm ngon lành, còn một nhà năm người kia thì sao.Cả nhà bọn họ đang ngồi ngây ngốc trong phòng, lâm vào trầm tư.Không cần nói nhiều cũng biết nơi này có nhiều điểm kỳ quái. Ở nơi hoang vu này mà có thể gặp được một quán trọ đương nhiên bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mọi việc lại vượt xa suy nghĩ của họ. Tuy đã tưởng tượng vô số tình huống có thể xảy ra nhưng họ vẫn không ngừng kinh ngạc.Nơi này thật sự rất quỷ dịKhả năng tiếp thu những cái mới mẻ của người lớn như hai vợ chồng Cốc gia không bằng ba đứa nhỏ.Những đứa bé không có bản năng kháng cự sâu sắc như người lớn; ngược lại có thể thích nghi rất nhanh, hai bé gái sinh đôi tò mò nhìn khắp căn phòng.Cậu em trai nhỏ hơn thì đã bước từng bước nhỏ đi đến nhà vệ sinh. Cậu bé tuổi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói nhà xí ở trong phòng nên liền tò mò đi xem thử. Thật ra căn phòng này rất đơn giản, vừa bước vào cửa là kệ để ti vi, hai chiếc ghế dựa, một chiếc giường lớn, ở đầu giường có hai chiếc tủ nhỏ; ngoài ra không còn gì nữa.Mà phòng vệ sinh cũng được xây dựng theo kiến trúc chung.Vừa vào cửa, bên tay phải là gương và bồn tắm, đối diện là bồn cầu, bên hông là vòi sen. Nhưng bố cục đơn giản như vậy cũng đã khiến cậu bé cực kỳ kinh ngạc. Cậu bé xoay xoay mũi chân nhìn xung quanh, rồi gãi đầu nhỏ. Cậu thật không hiểu sao thứ này lại là bồn cầu."Lan ca nhi."Vương thị phản ứng lại liền nhanh chóng đuổi theo giữ chặt con trai, nói: "Con đừng có chạy lung tung."Lan ca nhi chu miệng nhỏ, nói: "Con không có chạy lung tung, vẫn còn ở trong phòng a."Lúc này, bụng nhỏ của cậu kêu lên, hôm nay bọn họ chỉ ăn bữa sáng, đến giờ vẫn chưa ăn cơm nên đứa nhỏ đã sớm đói bụng."Mẹ, con đói bụng."Vương thị: "Chờ một chút chúng ta liền ăn cơm."Cô dẫn con trai ra ngoài rồi nói với chồng mình: "Tướng công, nếu đã đến đây thì suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, thôi thì đến đâu hay đến đó đi."Cốc Chi Tề gật đầu, nói: "Ta hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận