Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 138: Gấu Trúc Nhỏ 3
Chương 138: Gấu Trúc Nhỏ 3
Thật ra đã nhiều năm cũng chỉ xác lập được một điểm xuyên qua ổn định.Vài chục năm hay thậm chí cả trăm năm trước cũng phát hiện ba, bốn điểm xuyên qua; nhưng rất nhanh liền xuất hiện nhân tố không thể xác định khiến nó biến mất.Chính vì thế, khi phát một điểm xuyên qua cố định thì việc xét duyệt "chủ nhân" của nơi này phải trải qua quy trình phức tạp. Không chỉ xem hồ sơ và sơ yếu lý lịch là được, mà còn phải thông qua các phương diện khác để phán đoán người này có thích hợp hay không.Chân Minh Châu được xác nhận rất nhanh, không chỉ bởi vì Ly Sơn là nhà cô, cũng không phải bởi vì sơ yếu lý lịch của cô rất đơn giản; mà là vì hai nguyên nhân quan trọng khác.Đầu tiên, nhóm người Triệu Xuân Mai đã nhìn Chân Minh Châu lớn lên, nên hiểu rất rõ cô là người như thế nào, những điều này kết hợp với thông tin tổ chức điều tra được là rất đáng tin cậy; thứ hai là vì vận khí của Chân Minh Châu rất tốt.Tuy rằng nguyên nhân thứ hai có vẻ thiên về huyền học, nhưng đối với những chuyện thần kỳ đã xảy ra, thì việc ký thác lên phương diện huyền học cũng chưa chắc là chuyện xấu.Thực tế đã chứng minh điểm xuyên qua ở homestay của Chân Minh Châu được xác lập trong thời gian nhanh nhất và cũng là điểm xuyên qua ổn định nhất từ trước đến giờ.So với những điểm xuyên qua rất nhanh biến mất như trước kia, nơi này đã tồn tại được bốn tháng - là khoảng thời gian dài nhất.Vì thế cấp trên không dám có yêu cầu, cũng không dám làm bất kỳ điều gì hay tiến hành thăm dò, vì lo sợ nó khả năng biến mất.Chân Minh Châu không khiến điểm xuyên qua này biến mất nên trở thành người độc nhất vô nhị đối với bọn họ.Bà nói: "Chân Minh Châu của chúng ta may mắn như vậy, chỉ cần cháu nói đáng giá thì khẳng định rất đáng giá, cháu nói là bảo vật thì là bảo vật."Chân Minh Châu cạn lời.Cô nói: "Dì nói như vậy khiến cháu cảm thấy mình giống như người được trời cao tuyển chọn."Triệu Xuân Mai: "Dù không phải, thì cháu cũng được ông trời ưu ái."Chân Minh Châu: "Bây giờ, người được ông trời ưu ái phải về nhà, cháu còn muốn về nhà từ biệt gấu trúc nhỏ."Triệu Xuân Mai bật cười, nói: "Được."Bà nói: "Chuyện mua sắm đồ giữ ấm cháu cứ giao cho dì."Dường như nghĩ đến cái gì khác, bà lại nói: "Rau dưa lần trước cháu đưa qua đây, phó phòng Vu đã xét nghiệm qua. Cậu ấy nói giống với hải sản, các chỉ số dinh dưỡng đặc biệt cao, giá trị dinh dưỡng cao hơn nhiều so với rau dưa cùng loại. Điều này có thể thấy được, môi trường không ô nhiễm ở cổ đại rất tốt với các loại thực phẩm. Đương nhiên, ở cổ đại cũng không sử dụng nhiều phân bón như chúng ta. Thực phẩm thuần thiên nhiên, có thể xem như một nguồn thu khác."Nếu ăn không đủ no, thì việc ăn no sẽ được mọi người xem là ưu tiên hàng đầu.Nên các loại lương thực cao sản là lựa chọn tốt nhất. Như vậy thì ít nhất bọn họ sẽ không bị đói bụng.Nhưng với những người không hề thiếu lương thực, muốn ăn thực phẩm thuần thiên nhiên cũng là chuyện bình thường.Trước kia khác với bây giờ."Thực phẩm xanh thuần thiên nhiên."Chân Minh Châu nhướng mày, nói: "Ây dô, sao cháu không nghĩ đến cái này chứ."Triệu Xuân Mai: "Vốn dĩ, phó phòng Vu muốn nói trước với cháu, nhưng không thể liên lạc được, nên cậu ấy nói với dì để dì truyền lời lại cho cháu. Cậu ấy nói hiện số lượng không nhiều, nên cháu tạm thời lưu lại cho mình, về sau lại nói tiếp."Tạm dừng một chút, Triệu Xuân Mai ý vị thâm trường nói: "Cháu có cảm thấy phó phòng Vu rất quan tâm đến cháu không?"Chân Minh Châu nói một cách hợp tình hợp lý: "Anh ấy quan tâm cháu không phải là chuyện đương nhiên sao? Cháu là cấp dưới của anh ấy, hơn nữa cháu còn đang đấu tranh anh dũng ở tuyến đầu, phải biết rằng những người cháu gặp đều là người cổ đại nha. Hàng ngày, vào mỗi buổi sáng và buổi tối cháu điều phải khử trùng, kiểm tra lại cửa sổ. Cháu còn phải nấu cơm cho bọn họ, còn phải luôn quan sát những khách trọ lại có đáng tin cậy hay không. Dù những việc này chỉ là việc nhỏ nhưng rất phiền phức. Quan trọng nhất là không biết người cổ đại có mắc bệnh gì không, nhân phẩm có vấn đề hay không. Nếu làm không tốt có thể bị lây bệnh, nếu không cẩn thận biết đâu lại gặp phải tên sát thủ biến thái. Cháu đây là đang đặt cược tính mạng vào công việc, nên anh ấy quan tâm cháu là chuyện đương nhiên. Nếu đối xử với cháu không tốt chính là không trượng nghĩa."Vốn dĩ Triệu Xuân Mai chỉ muốn nói đùa một câu, nhưng không nghĩ đến Chân Minh Châu lại bộc bạch nhiều đến vậy, nhất thời bà cảm thấy Chân Minh Châu cũng không dễ dàng.Đúng là có một số việc tưởng chừng là chuyện nhỏ, nhưng ngày càng có nhiều việc phát sinh và những rủi ro mà họ phải đối mặt là không hề nhỏ.Bà nhịn không được, tiến lên một bước ôm Chân Minh Châu, nói: "Cố lên."Chân Minh Châu cười, nhẹ nhàng nói: "Cháu biết, cũng không phải cháu oán giận. Cháu còn rất thích cuộc sống như vậy, tuy hàng ngày lo lắng đến muốn mệnh, nhưng cháu rất vui khi có thể biết được được nhiều hoàn cảnh khác nhau. Hơn nữa, sau khi tiếp xúc với người cổ đại, cháu càng quý trọng cuộc sống hiện tại. Vì cháu biết được những người cổ đại thật sự không dễ dàng."Triệu Xuân Mai: "Đúng vậy, chúng ta có thể có được cuộc sống như hôm nay thật là không dễ dàng, nên càng phải trân quý.""Hai người đây là đang nhớ khổ tư ngọt sao?"Trương Vũ phiền muộn nói: "Xe đến rồi, là đến đón gấu trúc nhỏ."Chân Minh Châu cảm giác được mình có thể nhìn thấy một đám mây đen, trên đầu Trương Vũ, còn có mưa rơi lất phất.Chân Minh Châu an ủi người anh em này: "Anh nên biết tôi không phải người chăm sóc gấu trúc chuyên nghiệp, gấu trúc nhỏ ở chỗ tôi chưa chắc đã thích hợp. Hơn nữa, chỗ tôi khá nhỏ, còn phải đề phòng nó chạy ra ngoài nên không gian hoạt động của nó bị hạn chế. Nhưng nếu đưa đến nơi chuyên chăm sóc gấu trúc thì khác. Nơi đó có sân rộng lớn gấp mấy lần chỗ tôi, ăn uống cũng tốt hơn nhiều, còn có thể quen biết nhiều bạn mới. Nếu là anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào?"Trương Vũ lặng thinh.Sau đó thở dài sâu kín, nói: "Tôi không phải không hiểu được đạo lý này, nhưng biết thì biết, phiền muộn vẫn cứ phiền muộn."Chân Minh Châu bật cười."Cô còn cười được. Không phải quá nhẫn tâm sao?"Chân Minh Châu lập tức thu lại, nghẹn cười nói: "Này này, đến cười tôi cũng không thể sao?"Trương Vũ: "Gấu trúc nhỏ a, ba Trương Vũ yêu ngươi."Triệu Xuân Mai: "..."Chân Minh Châu: "..."Tiểu Thạch Đầu: "..."Cậu gãi gãi đầu, vì sao chú Trương Vũ lại muốn nhận loạn làm ba ba của người khác.Thế giới của người lớn thật khó hiểu nha.Bất quá... Tiểu Thạch Đầu nhanh chân chạy đến lôi kéo quần áo của Chân Minh Châu, nói: "Chị, mẹ nói em có thể nuôi một chú chó con."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Cô nói: "Vậy không phải em sẽ có một chú chó nhỏ sao?"Tiểu Thạch Đầu học theo dáng vẻ của Trương Vũ, đắc ý nói: "Vâng, là Đại Bạch, bác Từ nói khi Đại Bạch sinh tiểu bạch sẽ chọn cho em một con đáng yêu nhất."Đại Bạch là một con Samoyed, hàng ngày đều chạy tới chạy lui trong thôn, nên rất thân thiết với các bạn nhỏ, là một chú chó rất ôn hoà và dễ dàng thân cận với con người; nhưng lại là một chú chó khá phá phách. Một lần tắm rửa tốn hết 80 tệ, nhưng chỉ nửa giờ sau nó liền biến thành một khối bùn nhỏ, khiến bác Từ - chủ của nó rầu thúi ruột.Chân Minh Châu: "Nuôi chó cũng tốt."Triệu Xuân Mai nhìn Chân Minh Châu, nói: "Cháu có muốn nuôi một con không, nó có thể giúp cháu giữ nhà?"Chân Minh Châu: Đại Bạch là giống chó Samoyed, xác định nó có thể giữ nhà sao?Loài này ngoài trừ bán manh, cái gì nó cũng không biết.Không để người xấu mở cửa đã là sự nhân nhượng cuối cùng của nó.Chân Minh Châu: "... Vẫn là thôi đi."Triệu Xuân Mai thấy biểu tình của cô liền đoán được, cười nói: "Vậy được rồi, nếu cháu muốn nuôi chó thì nói với dì. Không nhất định phải nuôi chó con xin từ nhà bác Từ, cháu cũng có thể nuôi giống chó hắc bối gì đó."Chân Minh Châu: "!!!"Triệu Xuân Mai: "Không nuôi hắc bối, thì nuôi những giống chó khác cũng được, có vài giống cảnh khuyển có khả năng phục tùng rất tốt."Chân Minh Châu lại lắc đầu, nói: "Vẫn là thôi đi. Cháu sợ không thể chăm sóc tốt cho nó."Triệu Xuân Mai cũng không cưỡng ép, mà chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận