Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 243:

Chương 243:
Chương 243:
Túc Ninh xách túi lớn đi đến gõ cửa căn phòng bên cạnh phòng mình, quả nhiên rất nhanh Từ Nhất Ninh đã đi ra mở cửa, hắn ôm quyền, sau đó nói: "Tiểu nhị ca mau vào phòng ngồi đi."Túc Ninh: "Không cần, đây là bữa sáng của cậu và Văn công tử."Từ Nhất Ninh: "..."Nửa đêm đã bắt đầu phát bữa sáng, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy kinh hãi rồi.Những hắn vẫn mỉm cười nói cảm ơn: "Cảm ơn huynh đã đến đây một chuyến."Dường như có chút do dự, hắn cân nhắc không biết có nên hỏi hay không, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được đành lên tiếng hỏi: "Vừa nãy có phải Trương Lực đã đến đây không? Bạch lão sư xảy ra chuyện gì sao?"Không cần suy nghĩ sâu xa cũng biết Trương Lực nửa đêm vội vàng chạy đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng, nếu không cũng sẽ không hấp tấp đến vậy.Hơn nữa, Trương thống lĩnh rất nhanh liền mang theo đồ vật rời đi, có thể là đến đây xin giúp đỡ.Hai người Từ Nhất Ninh cũng không phải đồ ngốc, những chuyện này bọn họ vẫn có thể đoán ra được.Túc Ninh: "Người vừa đến đây đúng là Trương thống lĩnh, nhưng hắn đến đây vì việc gì thì tôi không biết. Nếu bà chủ muốn nói tự nhiên sẽ nói, nhưng nếu không muốn nói thì dù có hỏi cô ấy cũng sẽ không tiết lộ nửa lời. Ở đây, hai người chỉ cần sinh hoạt bình thường là được, đừng quan tâm đến chuyện của người khác cũng đừng hỏi những chuyện bên ngoài, dù biết cũng không làm được gì. Hơn nữa... hai người cũng chẳng thể giúp được gì."Lời nói này thật khiến người khác đau lòng.Từ Nhất Ninh: "... Ồ."Túc Ninh: "Bánh mì chỉ cần xé mở túi ra là có thể ăn, sữa bò cũng vậy, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái là có thể mở ra, còn cái này giăm bông..."Túc Ninh nghiêm túc giới thiệu sơ qua, cuối cùng chốt lại một câu: "Những thứ này đều là cho hai người.""Được. Cảm ơn."Từ Nhất Ninh cảm thấy hứng thú nhìn thức ăn trước mặt, Văn Khâm ở bên cạnh cũng tò mò nhướn cổ lên nhìn.Túc Ninh: "Cuối cùng tôi muốn nhắc nhở hai người một câu, bà chủ cần phải nghỉ ngơi; nên mong là sáng sớm hai người cố gắng đừng gây ra tiếng ồn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy."Từ Nhất Ninh và Văn Khâm nhanh chóng gật đầu, nói: "Chúng tôi hiểu."Túc Ninh đi về phía trước, rẽ vào một góc, đưa tay lên gõ cửa: "Cẩu Đản."Một giây sau Cẩu Đản liền chạy ra mở cửa, hoá ra những người này đều đã tỉnh.Nhưng chuyện này cũng không thể trách Cẩu Đản được, ai bảo Trương Lực hết gõ cửa rồi lại nhấn chuông, mặc dù Cẩu Đản không nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng phòng của cậu nhóc gần với quầy lễ tân nhất, nói cách khác là gần với cổng lớn nhất nên tất nhiên có thể nghe thấy tiếng đập cửa.Hơn nữa, những người ăn xin như cậu đều ngủ không sâu, tính cảnh giác khá cao nên chỉ vừa gõ cửa là cậu đã thức giấc.Nhưng cậu không dám lộn xộn, vị ca ca hung dữ kia bảo cậu phải thành thật, nên cậu thật sự không dám có hành động nào cả, nếu không sợ là sẽ mất mạng.Ở nơi núi sâu rừng già thế này nếu thật sự bị giết chết thì khó có thể tìm thấy được thi thể.Vì thế cậu rất biết thân biết phận cụp đuôi làm người.Nhưng khi Túc Ninh gõ cửa, cậu liền nhanh chóng mở ra: "Đại ca."Túc Ninh: "Sáng mai không cần dậy sớm, mọi người ở đây muốn ngủ nhiều một chút, đây là bữa sáng cho ngươi, nếu đói bụng thì ở trong phòng tự mình ăn..."Sau đó hắn lại giới thiệu sơ qua về các loại thức ăn và cách ăn uống.Cuối cùng mới nói: "Được rồi, ngươi ngủ tiếp đi."Túc Ninh xoay người trở về phòng, nhưng lại không nghĩ đến việc những người khác làm sao có thể ngủ được.Cẩu Đản tò mò nhìn bánh mì trong tay, chiếc bánh mì này không hề nhỏ, chính xác hơn là một cái to gần bằng gối nhỏ. Tuy rằng không mở ra cũng không ngửi được mùi hương, nhưng thoạt nhìn cậu liền cảm thấy thứ này ăn rất ngon, rất thơm.Cậu nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sâu khi nhìn đủ rồi thì cần lấy hộp "sữa bò" lên, đây chính là sữa bò đấy, sữa bò sữa dê đều là những thứ đắt tiền chỉ người giàu mới có thể uống, đặc biệt là sữa bò. Bình thường bọn họ đều những thấy trâu cày.Do đó, đến những gia đình giàu có trong thành cũng hiếm khi được uống sữa bò.Nhưng hiện tại vị ca ca hung dữ lại cho cậu hai túi sữa bò, hơn nữa lượng sữa dường như không ít.Còn có...Tóm lại, đây đều là những thứ rất tốt.Cẩu Đản nhịn không được ôm tất cả mọi thứ vào trong ngực, vẻ mặt mơ màng pha lẫn nét vui sướng, không ngờ đến một ngày cậu cũng có nhiều thức ăn ngon đến vậy.Hơn nữa, nơi này thật sự rất đặc biệt.Cậu ngẩng đầu nhìn chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, cảm thấy đêm khuya nhưng nó vẫn sáng vô cùng.Hôm qua, lúc vừa vào đây còn tưởng rằng mình sắp bị giết nên lo lắng đến mức không thèm nhìn những thứ kỳ lạ này, nhưng bây giờ cậu đã yên tâm an tâm hơn phần nào nên tinh thần cũng thoải mái hơn. Đột nhiên cậu nghĩ đến món ngon đêm qua chưa ăn hết liền mang ra rồi đặt chung với những thứ vừa được Túc Ninh đưa đến.Thật nhiều nha!Nơi này chẳng khác gì xứ sở thần tiên cả.Cậu nhịn không được duỗi tay véo má mình một cái, ui da đau.Đây không phải là giả, cũng không phải đang nằm mơ.Thật tốt quá.Cũng không biết hiện giờ tỷ tỷ như thế nào, nhưng không sao cả, tỷ tỷ không xin được thức ăn cũng chẳng sao, ngày mai khi bọn họ gặp nhau cậu sẽ đưa hết thức ăn cho tỷ ấy. Nghĩ vậy cậu liền mỉm cười.Tâm trạng của Cẩu Đản rất tốt, nằm trên giường ôm chăn cười khúc khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận