Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 182:
Chương 182:
Khi mọi người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Chân Minh Châu đứng dậy, Vu Thanh Hàn nhanh chóng giữ tay cô lại, nói: "Đừng nóng vội, xem camera giám sát trước đã."Chân Minh Châu gật đầu, lập tức đứng dậy đi xem camera giám sát. Chỉ là rất nhanh cô đã lảo đảo chạy ra, cô lao nhanh ra cổng, cũng không quan tâm đến việc bên ngoài trời đang mưa.Vu Thanh Hàn: "Minh Châu?"Chân Minh Châu mở cửa ra, thấy người ngoài cửa hơi thở thoi thóp, dùng phần sức lực cuối cùng để gõ cửa, khi nghe thấy tiếng mở cửa cũng không thể ngẩng đầu lên được, chỉ lẩm bẩm: "Tôi... tôi đã trở về."Giọng nói vô cùng yếu ớt, Chân Minh Châu lập tức tiến lên: "Túc Ninh, Túc Ninh..."Người này không phải ai khác, chính là Túc Ninh đã từng ở đây.Lúc này Túc Ninh gần như đã hôn mê bất tỉnh, có thể nhìn ra cả người hắn không có chỗ nào là không bị thương, chỉ là khi cảm nhận được Chân Minh Châu chạy đến đỡ mình, hắn thấp giọng nỉ non: "Nhìn thấy cô thật tốt."Vừa dứt lời, cả người liền gục xuống.Chân Minh Châu: "Túc Ninh!"Cô xoay đầu lại, gọi to: "Vu Thanh Hàn! Vu Thanh Hàn!"Lúc này Vu Thanh Hàn đã ra đến cửa, anh lập tức nói: "Mọi người giúp đỡ khiêng người vào."Rất nhanh Túc Ninh đã được khiêng vào nhà, Vương thị nhìn thấy người này cả người đầy máu liền bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nhớ phải dùng tay che mắt bọn nhỏ lại: "Đừng nhìn."Vu Thanh Hàn: "Khiêng người vào trong phòng đi."Chân Minh Châu: "Được."Cả người Chân Minh Châu có chút run rẩy: "Có phải hắn đã chết hay không?"Chân Minh Châu nắm chặt nắm đắm, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất chính là "cái chết", bởi vì mẹ cô cũng đã ra đi vì bệnh tật. Tuy rằng thoạt nhìn mối quan hệ của Chân Minh Châu với mỗi "khách trọ" ở đây chưa đến mức thân thiết như bạn tốt có thể thổ lộ tình cảm với nhau, nhưng nếu một trong số bọn họ thật sự chết trước mặt cô thì e là cô sẽ không chịu nỗi.Cả người Chân Minh Châu xanh xao, sắc mặt tái nhợt, các ngón tay run như người mắc bệnh Parkinson."Hắn..."Vu Thanh Hàn: "Hắn còn chưa chết."Vu Thanh Hàn dứt khoát nói: "Tất cả mọi người vui lòng ra ngoài, Chân Minh Châu, cô giúp tôi đẩy thùng thuốc lớn lại đây."Chân Minh Châu: "Được."Mặc dù run rẩy và sợ hãi, nhưng Chân Minh Châu vẫn làm đúng theo những gì Vu Thanh Hàn yêu cầu.Vu Thanh Hàn: "Mọi người đều ra ngoài hết đi."Mấy người Chân Minh Châu lặng lẽ đi ra ngoài, lúc này cả người bọn họ đều ướt sũng, còn dính vài vệt máu."Bà chủ, cô đừng lo lắng, Vu thần y lợi hại như vậy nhất định có thể cứu sống Túc huynh đệ."Chân Minh Châu không nhúc nhích, chỉ nói: "Vu Thanh Hàn cũng không phải thần tiên."Con người dù lợi hại đến mức nào thì cũng chỉ là người bình thường.Chân Minh Châu hít một hơi thật sâu, cố gắng tự mình trấn tĩnh: "Mọi người về phòng thay quần áo đi, trời lạnh như vậy mà mặc quần áo ướt sẽ không tốt cho cơ thể, nếu như nhiễm bệnh thì Vu Thanh Hàn lại thêm bận rộn."Bạch Viễn tự hiểu được sức khỏe của bản thân, nên lập tức đồng ý.Cốc Chi Tề cũng yên lặng theo Bạch Viễn rời đi.Đi được một đoạn, Bạch Viễn đột nhiên xoay người lại, nói: "Bà chủ cũng nên đi thay quần áo đi."Chân Minh Châu gật đầu. Tuy vậy cô vẫn đứng yên ở cửa không nhúc nhích.Mưa dần trở nên nặng hạt, nhưng vẫn không thể tẩy sạch hoàn toàn mùi máu tanh, cũng không biết rốt cuộc Túc Ninh đã chảy mất bao nhiêu máu. Không biết tại sao người này lại bị thương nặng như vậy, lúc rời đi hắn còn nói nhất định sẽ bình an trở về, có thể thấy được lời người này nói không hề đáng tin.Chân Minh Châu vẫn đứng yên bất động ở cửa, miên man suy nghĩ.Khi Bạch Viễn và những người khác thay quần áo rồi quay trở lại thì Chân Minh Châu vẫn đứng yên ở đó.Bạch Viễn đến gần, lên tiếng khuyên nhủ: "Bà chủ, cô vẫn nên đi thay quần áo đi. Thật ra dù cô ở chỗ này cũng giúp không được gì, còn không bằng tự chăm sóc cho bản thân thật tốt."Chân Minh Châu liếc mắt nhìn Bạch Viễn. Bạch Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định duỗi tay vỗ vai Chân Minh Châu, nói: "Nghe tôi đi."Chân Minh Châu im lặng trong chốc lát, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu.Chân Minh Châu đi ra phòng khách chuẩn bị lên lầu, nhưng nhìn thấy mọi người vẫn còn ở đó, gương mặt họ tràn đầy sự lo lắng, cũng không ăn cơm.Cô nói: "Mọi người ăn cơm đi, ăn no thì mới có sức.""Bà chủ, vậy Vu thần y..."Chân Minh Châu: "Về phần Vu Thanh Hàn, mọi người không cần lo lắng."Cô lên lầu rồi nhanh chóng tắm nước ấm, không biết có phải nhờ nước ấm hay không mà trạng thái tinh thần của cô đã tốt lên không ít.Túc Ninh không phải mẹ cô, cô phải cố gắng bình tĩnh một chút, nhất định phải bình tĩnh.Trước khi hắn rời đi, bọn họ đã dặn dò cũng như khuyên nhủ hắn, nhưng vẫn có thể đoán trước được tình hình như hiện tại. Vì Túc Ninh trở về báo thù, sao có thể không mất một sợi lông hay sợi tóc nào được chứ. Bây giờ cô chỉ có thể hy vọng người này sẽ được cứu sống.Tạm thời, Chân Minh Châu cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.Đôi khi mọi người thường nói đùa rằng nước ấm là vạn năng, nhưng đúng thật là tắm nước ấm có thể xoa dịu những cảm xúc tiêu cực.Chân Minh Châu đi xuống lầu, trạng thái đã tốt hơn ban nãy rất nhiều.Khi xuống lầu, cô thấy mọi người quả nhiên rất nghe lời đang ngồi vào bàn ăn cơm, ngược lại cô không ăn mà đi đến cửa, bên ngoài mái hiên mưa vẫn không ngừng rơi.Chân Minh Châu nghe được tiếng bước chân, nhìn lại thì thấy Bạch Viễn và Cốc Chi Tề đang đi đến đây.Chân Minh Châu đột nhiên nói: "Vì sao mấy người Trương Lực không đến đây?"Thật ra Bạch Viễn cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.Theo lý thuyết, đã lâu trời không mưa, nên một khi trời mưa thì nhóm người Trương Lực nhất định sẽ lập tức xuất hiện, vì nhiệm vụ của bọn họ ở đây là bảo vệ Chân Minh Châu, ngược lại cô sẽ tiếp ứng lương thực và những vật dụng khác cho bọn họ. Nhưng hiện tại trời đã mưa được một khoảng thời gian mà bọn họ vẫn chưa xuất hiện.Như vậy cũng chỉ có một khả năng, bên ngoài hẳn là đã xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.Trong lòng Bạch Viễn cũng có chút lo lắng."Tôi nghĩ có thể mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì đó."Đột nhiên Chân Minh Châu nhớ ra một chuyện, lập tức mặc áo mưa vào rồi đi ra cổng lớn. Bạch Viễn và Cốc Chi Tề đều là thư sinh, cũng không giúp được gì, nhưng lại không yên tâm về Chân Minh Châu nên đi theo phía sau cô.Chân Minh Châu mở cổng ra, quả nhiên nhìn thấy xe chuyển hàng.Thật ra lần đầu cô mở cửa nó đã ở đó, nhưng vì lúc ấy bọn họ chỉ chú ý đến Túc Ninh nên không nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận