Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 309:

Chương 309:
Chương 309:
Mục đích Bạch Viễn đưa Từ Nhất Ninh đến nơi này không phải để hắn học làm ăn buôn bán gì cả.Nếu cứ thế này, sau khi trở về cha của Từ Nhất Ninh không nổi bão với ông mới là lạ. Ông đưa Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đến đây là hy vọng bọn họ học thêm được nhiều điều hữu ích. Điển hình như ông, sau khi trở về cũng không nhàn rỗi, dựa vào những gì đã học được thử làm ra một số đồ vật, dù không phải là thứ gì đặc biệt nhưng lại rất hữu dụng.Bạch Viễn nhìn Từ Nhất Ninh, nhất thời không nói nên lời.Bản thân Từ Nhất Ninh lại không nhận ra cảm xúc bất thường của Bạch Viễn, tiếp tục nói: "Thiên hạ này có đủ loại thương nhân, trong lĩnh vực kinh doanh cũng có không ít âm mưu. Tuy ta chỉ mới học được da lông, nhưng ta tin tưởng chỉ qua một thời gian nữa thì đến Túc gia ta cũng không đặt vào mắt."Túc gia cũng chẳng có gì lợi hại, chỉ là rất biết cách làm ăn buôn bán.Là một người yêu thích kinh doanh, nên Từ Nhất Ninh sẽ xem Túc gia như mục tiêu mà bản thân muốn vượt qua.Nhắc đến Túc gia, hắn chợt nghĩ đến: "Này, Túc Ninh, ta chợt nhớ ra ngươi cũng họ Túc, ngươi và Túc gia có quan hệ với nhau sao?"Túc Ninh: "Không có quan hệ."Anh lãnh đạm phun ra bốn chữ.Nhưng Từ Nhất Ninh lại không tin lắm, nói: "Sao lại không liên quan, vì họ Túc thật sự rất đặc biệt."Ngoại trừ Túc gia ở bốn tỉnh Trung bộ thì họ Túc tương đối hiếm, nên hắn cảm thấy dường như Túc Ninh có quan hệ với Túc gia.Hắn tò mò nhìn Túc Ninh, nói: "Ngươi xem, chúng ta đã sống cùng với nhau một thời gian dài, có thể xem như là hảo huynh đệ đi? Ngươi như vậy là không đúng rồi."Túc Ninh càng thêm lãnh đạm, anh gằn từng chữ: "Thật sự không có quan hệ."Dứt lời, anh nhìn Từ Nhất Ninh rồi hỏi ngược lại: "Ta cần thiết phải nói dối sao?"Hình như đúng là không cần thiết phải như vậy.Từ Nhất Ninh gãi đầu: "Hình như anh nói cũng đúng."Túc Ninh: "Đương nhiên.""Đúng là quá trùng hợp, họ Túc hiếm như vậy lại có thể trùng nhau."Túc Ninh: "Tên cũng chỉ để xưng hô mà thôi, hơn nữa tên này ta chỉ tuỳ tiện lấy mà thôi, vốn dĩ ta không phải họ Túc."Từ Nhất Ninh: "..."Còn có việc này sao?Có lẽ Túc Ninh cảm thấy phiền vì Từ Nhất Ninh nói chuyện quá ồn ào, nên đứng dậy đi vào phòng khách.Từ Nhất Ninh: "Ai người này sao lại đi như thế?"Bạch Viễn: "Ngươi không nhận ra hắn cảm thấy phiền vì ngươi lải nhải sao?"Từ Nhất Ninh trợn to mắt: "Sao có thể."Bạch Viễn chỉ biết thở dài.Không thể không nói, Từ Nhất Ninh thật đúng là thư đồng của Cửu hoàng tử, ngay khi gặp mặt sẽ cảm nhận được tính cách của hai người bọn họ rất giống nhau, đó là vô cùng ồn ào. Nghe nói Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đều từng là thư đồng của Cửu hoàng tử, chỉ là Văn Khâm ít nói hơn một chút.Tuy Văn Khâm ít nói chuyện nhưng hình như lại rất thích mân mê những đồ vật kỳ lạ, nếu nói hắn là học trò của Bạch Viễn thì cũng không có gì ngoài ý muốn."Lần này mọi người rời đi cũng không biết khi nào sẽ trở lại nên tôi có chuẩn bị quà cho các người." Chân Minh Châu chớp chớp mắt, nhiệt tình hiếu khách.Đương nhiên là không đợi những người khác lên tiếng, cô cũng đã nói thẳng: "Đương nhiên, tôi cũng không hy vọng các người trở lại nơi này, loại địa phương như Mãnh Hổ Lĩnh không thích hợp để các người thường xuyên lui tới.Từ Nhất Ninh: "Trở về thăm cô cũng không được sao?"Chân Minh Châu: "Tôi thật lòng hy vọng các người đừng đến."Mọi người đều trầm mặc, Chân Minh Châu chống cằm nói: "Vào đây không phải lần nào cũng gặp may mắn như vậy."Vì lão hổ ở nơi này cũng không phải ăn chay.Dịch quán của Trương Lực ở phụ cận, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đúng thật là đã nghe nói đến sự việc lão hổ cắn người. Bọn họ không gặp phải lão hổ là vì đã có chút phòng bị, thêm vào đó là may mắn. Nhưng không có gì là tuyệt đối cả."Lời bà chủ nói không sai, khoảng thời gian trước có người ở chỗ này gặp phải lão hổ, bị cắn đến mất mạng." Trương Lực nói.Chân Minh Châu a lên một tiếng, nói: "Cũng thật quá đáng sợ."Trương Lực: "Dù sao cũng là mãnh thú, nghe nói là người của Thạch gia thôn."Chân Minh Châu nghe được là người của Thạch gia thôn thì ngây ra, sau đó lập tức hỏi: "Là người nào ở Thạch gia thôn?"Trương Lực: "Không phải gia đình của Thạch tú tài mà là một nhà khác, nghe người dân trong thôn nói nhân phẩm của nhà đó cũng chẳng ra gì, hiện tại mưa thuận gió hoà, mọi nhà đều chăm chỉ trồng trọt, cố gắng nỗ lực vì cuộc sống sau này. Nhưng người này lại lười biếng, cả ngày chơi bời lêu lổng. Không biết làm thế nào mà đi vào Mãnh Hổ Lĩnh. Kết quả xui xẻo gặp phải lão hổ liền bị cắn chết. Phải nhờ đến một lão thợ săn vào núi, mới có thể đưa được thi thể của hắn ra bên ngoài.Chân Minh Châu nghe vậy kinh hãi, nói: "Nhưng không phải lão hổ đều ăn thịt người sao? Tại sao lại không ăn thịt hắn?""Nghe nói hắn bỏ chạy khi bị lão hổ tấn công, sau đó ngã xuống sườn núi nên mới tránh được kiếp nạn bị hổ ăn thịt, nhưng vì không thể nào chống đỡ nổi nên đi đời nhà ma. Trên người hắn có vài vết thương do bị hổ cắn. Do đó dù có được cứu lên thì với những vết thương đó cũng khó qua khỏi."Nghe đến đây, Chân Minh Châu bất giác sờ lên cánh tay, cảm thấy nổi hết cả da gà, thật là đáng sợ.Cô nói: "Nhưng sao tôi lại không biết những việc này nhỉ."Cô ở homestay cả ngày, đương nhiên là không biết những chuyện sóng to gió lớn bên ngoài.Nhưng khi nghe được chuyện này cũng khó tránh khỏi cảm thấy khiếp sợ.Chân Minh Châu: "Đôi khi những loài mãnh thú hoang dã không phải dễ đối phó, không phải tuỳ tiện là có thể tiêu diệt được nó.""Đúng vậy."Chân Minh Châu nghiêm túc nói: "Về sau các người vẫn nên hạn chế đến đây, nếu có thể tận dụng xe chuyển hàng thì cứ tận dụng. So với việc tự mình đến đây thì an toàn hơn nhiều."Trương Lực: "Chuyện này tôi hiểu, cô cứ yên tâm."Chân Minh Châu lại nói: "Bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận