Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 275:
Chương 275:
Thời điểm đến đây, những thứ bọn họ mang theo đều là tài liệu và các thiết bị, nhưng trở về lại mang theo rất nhiều hoa cỏ.Bởi vì Vu Thanh Hàn tạm thời không quay về, nên Trương Vũ đi theo hỗ trợ Thẩm Nham.Vu Thanh Hàn nhìn mảnh sân trống trống không, không khỏi bật cười, lên tiếng an ủi: "Cô nên cảm thấy may mắn vì bọn họ biết nơi này là địa điểm đặc biệt, nếu thật sự mà homestay thì có thể thỉnh thoảng sẽ đến đây một lần."Chân Minh Châu: "Thật ra cũng chẳng có gì, đột nhiên nhìn thấy trong sân trống trơn nên không quen mà thôi. Tóm lại là không sao cả."Vu Thanh Hàn: "Tôi thật sự rất tò mò, không biết có chuyện gì sẽ khiến cô cảm thấy mất hứng hay không?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là có, nhưng không phải những chuyện như thế này."Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đúng rồi, anh cảm thấy Túc Ninh có thể thông qua hay không?"Vu Thanh Hàn nhướng mày, nói: "Tôi cũng không biết. Chúng tôi có bảy người, nếu bảy người đều đánh giá hắn trên tám điểm thì hắn mới có thể ở lại."Chân Minh Châu: "Xem ra điểm khá cao."Vu Thanh Hàn gật đầu, nói: "Cô cho rằng để có một thân phận ở đất nước chúng ta dễ dàng như vậy sao. Rất khó đấy."Chân Minh Châu bật cười, nhìn Túc Ninh đang lặng lẽ đứng cách đó không xa, nói: "Chúc anh may mắn."Túc Ninh: "Dù tôi không thông qua thì tôi cũng có thể ở lại Mãnh Hổ Lĩnh."Vu Thanh Hàn liếc nhìn Túc Ninh.Túc Ninh cũng nhìn lại anh.Chân Minh Châu lại nói: "Tôi cảm thấy xác suất Túc Ninh có thể ở lại là rất cao."Vu Thanh Hàn và Túc Ninh cùng nhìn về phía Chân Minh Châu.Chân Minh Châu cười nói: "Bởi vì tôi cảm thấy mức độ nguy hiểm của Túc Ninh không cao. Tuy rằng hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của anh khác với chúng tôi, có thể ảnh hưởng đến việc hình thành tính cách, nhưng tôi cảm thấy anh không phải là người hung ác."Khóe miệng Túc Ninh nhếch lênVu Thanh Hàn: "A." một tiếng.Chỉ là mặc kệ thế nào, Chân Minh Châu cũng không hỏi Vu Thanh Hàn đã cho Túc Ninh bao nhiêu điểm, đồng thời cũng không hỏi anh thêm gì nữa.Cô bình tâm lại một chút, hỏi: "Anh muốn đến Túc triều sao?"Vu Thanh Hàn: "Đúng vậy, không có ai thích hợp đến đó hơn tôi."Chân Minh Châu cười, lắc đầu nói: "Không phải, có người còn thích hợp hơn cả anh."Cô chỉ vào bản thân mình, nói: "Thật ra tôi càng thích hợp đến đó hơn anh."Vu Thanh Hàn: "Không được, thân thủ của cô không ổn."Chân Minh Châu: Thật là, anh định công kích người nhà à.Chỉ là cô không thể phủ nhận Vu Thanh Hàn nói đúng."Mặc kệ có thể thông qua hay không thì tôi cũng có thể dẫn hai người đến đó." Túc Ninh đột nhiên lên tiếng.Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn Túc Ninh.Túc Ninh: "Lúc trước tôi từng lẩn trốn ở Mãnh Hổ Lĩnh nên rất quen thuộc nơi đó. Những người dân địa phương cũng chưa chắc đã quen thuộc Mãnh Hổ Lĩnh như tôi. Về phần những địa phương bên ngoài, tôi tin tưởng một người cổ đại như tôi cũng hiểu rõ hơn các người. Nếu muốn điều tra, dù ai đi thì tôi cũng có thể làm người dẫn đường."Nói đến đây hắn cũng mỉm cười, nói: "Hơn nữa, võ công của tôi cao cường.""Không được, vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn." Vu Thanh Hàn nói.Là một người học y, ở phương diện này anh cẩn thận hơn người khác.Túc Ninh: "Nếu một mình anh đi ra ra ngoài còn không bằng dẫn theo một người bị thương như tôi."Tạm dừng chốc lát, hắn nghiêm túc nói: "Hoặc là anh có thể tìm Trương Lực, nhưng tôi nghĩ hai người không nên làm như vậy."Chân Minh Châu: "Vì sao?""Quan hệ của anh và Trương Lực cũng không tồi mà."Túc Ninh: "Hai chuyện này không có liên quan gì với nhau. Trương Lực là một người rất trung thành, hắn luôn trói chặt bản thân với Cửu hoàng tử. Sau khi gặp được cô thì cả nhà bọn họ đều bước lên thuyền của Cửu hoàng tử, nên bọn họ nhất định phải giúp Cửu hoàng tử thắng trong trận tranh đấu này. Chính vì hắn quá trung thành nên khi có bất cứ chuyện gì xảy ra hắn đều đứng về phía Cửu hoàng tử. Đương nhiên hiện tại sẽ không có việc gì, nhưng con người sợ nhất là hình thành thói quen. Năm dài tháng rộng liền thả lỏng. Chỉ cần hai người bước ra khỏi quán trọ Xuân Sơn thì mọi chuyện sẽ khác."Vu Thanh Hàn và Chân Minh Châu đều gật đầu, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng bọn họ đều cảm thấy quả nhiên Túc Ninh có tầm nhìn xa trông rộng hơn.Chân Minh Châu cười nói: "Trước đây tôi vẫn nói tuyệt đối sẽ không trở thành bạn bè những khách trọ, chỉ xem như bèo nước gặp nhau mà thôi, như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người. Nhưng hiện tại xem ra tôi không làm được. Có thể là do thời gian tiếp xúc càng nhiều nên ít cảnh giác hơn."Vu Thanh Hàn: "Có lý."Túc Ninh: "Thật ra anh có thể dẫn theo vài người."Vu Thanh Hàn lắc đầu: "Không, nếu đi thì tôi chỉ đi một mình hoặc nhờ anh hỗ trợ, tôi không thể dẫn theo người của mình."Có một vài lời anh không thể nào giải thích.Bọn họ sẽ không đặt bất kỳ ai vào nguy hiểm khi chưa biết rõ sự việc.Nhưng bản thân Vu Thanh Hàn thì khác, vốn dĩ thân thế của anh không giống mọi người nên anh nghĩ mình có thể đến cổ đại."Được rồi, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này nữa, bây giờ thảo luận một chút địa hình quanh đây đi."Chân Minh Châu: "Dưới sự giúp đỡ của mọi người tôi đã vẽ ra một bản đồ, anh đến xem thử xem..."Bọn họ cũng không che giấu Túc Ninh, không phải vì Túc Ninh là người tốt mà là vì Túc Ninh đã phát hiện ra bí mật của homestay, nên hiện giờ có giấu diếm thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Vì thế Chân Minh Châu cũng không muốn làm chuyện như vậy, hơn nữa việc giấu tới giấu lui cũng rất mệt mỏi."Đây là các người vẽ?""Đúng vậy.""Nơi này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận