Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 262:

Chương 262:
Chương 262:
Túc Ninh nhanh chóng cầm lấy điều khiển từ xa, ấn vài lần rồi bấm chọn."Chính là bộ phim này."Ti vi truyền đến chuỗi âm thanh thánh thót: "Ta là hiện thân của tình yêu và công lý, Sailor Moon!"Chân Minh Châu lại không nhịn được mà "phụt" một tiếng.Anh hai à, thật không ngờ đấy.Điều này có được tính là phép thuật đánh bại phép thuật không?Sailor Moon PK Mỹ Dương Dương, không biết ai có thể chiếm được trái tim của Từ công tử.Chân Minh Châu nghẹn cười, nhìn Túc Ninh bình tĩnh đi ra ngoài, sau đó yên lặng giơ ngón tay cái lên.Túc Ninh mỉm cười lên, tuy rằng vẫn chưa thành công nhưng đã có chút đắc ý.Hắn nói: "Chúng ta tiếp tục chứ?"Chân Minh Châu: "Được thôi."Cô nói: "Anh đúng là cao thủ."Túc Ninh nhỏ giọng, nói: "Tôi cảm thấy thỏ con dù sao cũng tốt hơn cừu con."Chân Minh Châu càng cười to hơn, Túc Ninh thấy cô cười rạng rỡ, thật sự là đang rất vui vẻ, khác với vẻ uể oải mấy ngày trước, nói: "Nào, tiếp tục đi."Chân Minh Châu: "Được.""Chỉ mỗi một môn võ mà tôi có đến mấy sẽ phụ. Trương Lực sư phụ rồi đến anh, còn có... Quên mất, không biết mấy người Trương Lực sư phụ ở bên kia như thế nào. Lần trước đến đây hắn có nói hầu hết công việc ở dịch quán đều do Lâm Tú Tuệ làm, đáng lẽ tôi phải nói với hắn là nên thuê thêm người. Dù gì Lâm Tú Tuệ cũng chỉ là một cô bé mới mười bốn lăm tuổi, nếu phụ trách chăm sóc cho mười mấy người như vậy thì sợ là về lâu về dài sẽ không chịu nổi."Túc Ninh: "Cô yên tâm, những việc này Trương Lực nhất định đã có tính toán."Chân Minh Châu nghĩ lại thì cảm thấy cũng đúng, Trương Lực là người rất đáng tin cậy."Tôi cảm thấy hình như đột nhiên rất quan tâm đến Lâm Tú Tuệ."Chân Minh Châu: "Rất rõ ràng sao?"Túc Ninh: "Có một chút."Chân Minh Châu: "Nếu anh có được thân phận chính thức, tôi sẽ nói cho anh vì sao tôi lại quan tâm em ấy như vậy. Nếu không thể thì tôi sẽ không nói."Túc Ninh cười, nói: "Được."Hai người tiếp tục luyện tập thực chiến,"đánh nhau" rất nghiêm túc.Tại dịch quán, người vừa được bọn họ nhắc đến - Lâm Tú Tuệ đang dọn dẹp lại một số vật dụng của mình, hôm nay là ngày cô ấy được phát tiền tiêu vặt, cô ấy tỉ mỉ vuốt ve nén bạc trong tay, ngay sau đó đặt vào túi. Cô ấy đang tiết kiệm tiền chuộc thân.Tuy Trương đại ca đã nói không cần, nhưng Lâm Tú Tuệ vẫn nhất quyết muốn trả lại.Lâm Tú Tuệ và bọn họ không thân cũng chẳng quen, nhưng bọn họ lại giúp đỡ cô ấy rất nhiều, cô ấy không muốn lợi dụng lòng tốt của người khác.Lâm Tú Tuệ còn muốn dành dụm tiền, sau đó mua vải may cho bà chủ một bộ quần áo.Đúng vậy, không phải là Tề chưởng quầy, mà là bà chủ Chân.Sở dĩ cuộc sống của cô ấy thay đổi như bây giờ là nhờ gặp được bà chủ Chân. Mặc dù mỗi lần Lâm Tú Tuệ nhìn thấy Chân Minh Châu đều có chút sợ, nhưng Chân Minh Châu lại là người mà Lâm Tú Tuệ thích nhất, cũng là người có ân lớn nhất với cô ấy.Một nhà Tề chưởng quầy và Trương đại ca đều là người tốt, cũng là ân nhân của cô, nhưng không giống nhau.Đó là người dang tay giúp đỡ cô ấy vào thời khắc gian nan nhất.Ngược lại những khổ cực đã trải qua không làm mất đi chí khí của Lâm Tú Tuệ, ngược lại đã giúp cô ấy tự hiểu ra một điều - đó là con người phải tự mình phấn đấu.Bà chủ cũng là nữ tử, Vương thẩm cũng là nữ tử, ngay cả Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng rất giỏi. Bọn họ làm được thì mình cũng sẽ làm được.Không nói đến bọn họ, ngay cả những người phụ nữ ở Lý gia thôn cũng rất có năng lực.Các nàng ấy ở nhà vẫn có quyền lên tiếng, không giống như nhà của Lâm Tú Tuệ.Nhà mình... Đã rất lâu không cô ấy không nghĩ đến.Thật ra nơi đó cũng không phải nhà của cô ấy.Từ ngày đi theo mẹ mìn, cô ấy đã không còn xem những người đó như người một nhà, không xem họ như kẻ thù đã là tốt lắm rồi.Lâm Tú Tuệ suy tư trong chốc lát, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra một viên kẹo cho vào trong miệng, chỉ trong nháy mắt vị ngọt lan toả khắp trong khoang miệng, mi mắt cong cong, trong lòng cũng trở nên vui vẻ. Kẹo này là lần trước Trương đại ca đến quán trọ Xuân Sơn, Chân tỷ tỷ đã gửi cho cô ấy.Chỉ mấy người nhỏ tuổi như cô ấy mới có, những người khác đều không có.Cô ấy cũng được xem như con nít như Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi.Ngoại trừ kẹo còn có một ít đồ ăn vặt như bánh quy và mứt hoa quả, ngoài ra còn có thêm hai bộ quần áo mặc bên trong. Hiện tại trời vẫn chưa nóng lên nên rất thích hợp mặc thêm một lớp quần áo. Cô ấy duỗi tay vuốt ve một chút, đến khi ra khỏi cửa trên môi vẫn nở nụ cười.Cô ấy vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, dù có thể trở thành thần tiên thì cô cũng không trao đổi.Khi đến tiền phòng, đúng lúc cô ấy nhìn thấy người của Lý gia thôn đến giao rau. Lần này đến giao rau là mấy tên tiểu tử còn nhỏ tuổi, đi đầu là cháu thứ hai của Lý thôn trưởng tên là Nhị Dương. Người này đã đến đây rất nhiều lần nên khá quen thuộc với mọi người ở đây.Tiền đại nương chịu trách nhiệm nấu cơm ở nhà bếp chính là bà nội hắn, còn Vương đại nương là bà ngoại của hắn."Nhị Dương đến đó à. Sao hôm nay lại là ngươi đến đây giao rau?"Nhị dương cười hì hì: "Đại ca ta có việc nên ta đến thay."Lâm Tú Tuệ cũng không lười biếng, lập tức giúp đỡ bọn họ.Nhị Dương: "Cảm ơn Tuệ tỷ."Lâm Tú Tuệ: "Không có gì, chỉ phụ giúp một chút mà thôi."Nhị Dương và Lâm Tú Tuệ đang sắp xếp rau củ, đột nhiên hắn ghé sát Lâm Tú Tuệ nói: "Tuệ tỷ, tỷ ăn kẹo đúng không. Ta ngửi được."Đúng là chiếc mũi của mèo tham ăn.Lâm Tú Tuệ cười: "Đúng vậy."Cô ấy do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi đợi một chút, ta lên lầu lấy cho ngươi một khối nếm thử, chỉ một khối thôi."Nhị Dương: "A..."Hắn vò đầu, có chút ngượng ngùng khi nhận đồ vật của nữ tử, bèn nói: "Không cần đâu Tuệ tỷ, tỷ giữ lại để mình ăn đi, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."Nói thì nói như vậy nhưng dáng vẻ không giống như là không muốn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận