Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 389:

Chương 389:
Chương 389:
Nói thế nào nhỉ, nếu Vu Thanh Hàn không nói như vậy thì Túc Ninh sẽ nghi ngờ Vu Thanh Hàn, theo bản năng sẽ đề phòng Vu Thanh Hàn. Không phải nói Vu Thanh Hàn là người xấu, mà trong xương cốt Túc Ninh luôn mang tâm lý đề phòng người khác, hơn nữa cũng cần phải cẩn thận với người có thể trở thành tình địch của mình.Nhưng lúc này, nghe được những lời Vu Thanh Hàn vừa nói, hiếm khi Túc Ninh cảm thấy thả lỏng, anh cũng phát hiện ra Vu Thanh Hàn là thật tâm."Dù cô ấy không thích tôi thì tôi cũng muốn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy."Anh nhìn những đám mây lơ lửng bên ngoài cửa sổ, nói: "Như vậy tôi đã thỏa mãn."Vu Thanh Hàn bật cười to.Đàn ông đều là quỷ lừa gạt. Nếu chỉ cần ở bên cạnh Chân Minh Châu đã thỏa mãn thì cần gì phải uể oải như vậy?"Sắp đến rồi, rất nhanh sẽ xuống máy bay."Lúc này, máy bay đã dần hạ cánh, Túc Ninh chân thành cảm khái: "Thật sự đi quá nhanh, cảm giác chỉ trong khoảnh khắc đã đi xa vạn dặm."Vu Thanh Hàn: "Về sau nếu có thời gian cậu có thể quay lại đây tham quan những nơi khác một chút, lần này..."Anh hạ giọng: "Hy vọng chúng ta không phải tay không trở về."Rất nhanh bọn họ đã đến thành phố nhỏ này, diện tích tương đương với Lệ thành, cũng không quá náo nhiệt. Tuy rằng là thành phố gần biển, nhưng nơi đây lại không có cảng lớn nên không có nhiều tàu bè cập bến.Cũng may đoàn người Vu Thanh Hàn đã sắp xếp hết mọi thứ, sau khi xuống máy bay cũng không dừng chân nghỉ ngơi mà trực tiếp đi thẳng đến bến cảng, lên thuyền ra khơi.Hòn đảo mà Trần lão nói đến cách bên này gần một ngày đi đường, thời gian cũng không tính là ngắn.Nơi này cũng là lãnh thổ quốc gia, nhưng bởi vì diện tích đảo không lớn lại cách đất liền tương đối xa, môi trường không thích hợp để sinh sống, ngoại trừ lính canh gác trên đảo thì không có người khác. Chính vì không có thêm người nào khác, cũng không có tài nguyên đặc thù nên số lượng lính gác trên hòn đảo này không nhiều lắm, chỉ có tám người.Đây là lần đầu tiên những người lính canh gác này nhìn thấy có nhiều người đến đây như vậy, đoàn người có khoảng 30 người.Mọi người vừa xuống thuyền, lập tức có vài người đến thông báo, ngay sau đó hỗ trợ bọn họ xách đồ. Đừng nhìn đoàn người Vu Thanh Hàn và Túc Ninh có đến hơn 30 người, nhưng có đến mười mấy vị giáo sư, còn lại là chuyên viên nghiên cứu, mặc dù thể lực không tồi nhưng cũng chịu không ít vất vả.Thể lực của người bình thường làm sao có thể sánh với bộ đội, tám người trên đảo đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều."Túc Ninh, cậu thấy thế nào?"Vừa đặt chân lên đảo, Túc Ninh liền nhìn đông nhìn tây, mong muốn tìm được một chút dấu vết quen thuộc, chỉ là nơi này rất xa lạ."Nơi này quá xa lạ, chúng ta đi dạo một vòng xem sao."Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, dẫn đầu là Túc Ninh, các vị chuyên gia đi theo sau. Vu Thanh Hàn hướng dẫn những người khác hỗ trợ vận chuyển trang thiết bị và hành lý về ký túc xá trước. Trên đảo có nơi ở, tuy rằng không lớn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.Về phần Túc Ninh, anh không đi xem nơi ở, thay vào đó dẫn theo một nhóm người đi loanh quanh trên đảo. Đối với anh thì nơi này rất xa lạ, nhưng khi đi một vòng mới cảm thấy sự phân bố ở nơi này có vài phần tương tự như kinh thành.Túc Ninh: "Tôi không quen thuộc với nơi này, theo lý thuyết thì ở vị trí này nên là hoàng cung, nhưng hiện tại đều là rừng cây rậm rạp."Lời này không thể nói với mọi người, anh đè thấp thanh âm nói nhỏ vào bên tai Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn: "Vậy chúng ta đến Bạch Linh Sơn, nơi đó núi cao, đúng lúc có thể quan sát từ trên cao."Anh nói thẳng: "Tuy nơi này không có hoàng cung, cũng không có tường thành cung điện, nhưng là năm tháng trôi qua, ai biết được trong khoảng thời gian đó đã phát sinh ra những chuyện gì."Túc Ninh gật đầu, đoàn người đi một vòng lớn khắp đảo, khi đi đến vị trí được cho là Bạch Linh Sơn, Túc Ninh liền kinh ngạc: "Di?"Vu Thanh Hàn: "Như thế nào?"Trần lão mặc dù đã lớn tuổi những vẫn bám sát Túc Ninh, không phải ai ở đây cũng biết được thân phận của Túc Ninh, nhưng Trần lão thì biết. Vì thế ông biết những gì Túc Ninh nói còn thực tế hơn nhiều so với các chuyên gia."Những bức tường vỡ ở đây..."Anh quay đầu lại, ngữ khí nghiêm túc, nói: "Các người còn nhớ toà miếu mà tôi đã nhắc đến không?"Vu Thanh Hàn còn chưa kịp lên tiếng, Trần lão liền nói: "Ý của cậu đây là vị trí của toà miếu mà cậu đã nhắc đến sao?"Túc Ninh gật đầu: "Đúng vậy."Anh quan sát trái phải, xác nhận lại: "Đúng là nơi này."Vu Thanh Hàn lập tức gọi những chiến sĩ đang canh gác trên đảo nhỏ đến. Tuy những chiến sĩ này cũng không phải là người ở đây, nhưng dù gì bọn họ đã ở đây nhiều năm như vậy nhất định sẽ biết được một ít.Người đi đầu họ Phương vội vàng chạy tới.Túc Ninh trực tiếp hỏi: "Ban đầu nơi này có phải là một toà miếu hay không?"Tiểu Phương kinh ngạc, anh ta gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nó đã sớm đã bị phá hủy."Chỉ bằng việc nhìn vào bức đường đá còn sót lại đã có thể nhận ra nơi này từng là một toà miếu sao?Nhưng anh ta chưa kịp nói thêm điều gì thì Trần lão đã kích động lên tiếng, hắn nói: "A, quả nhiên là nơi này, quả nhiên là nơi này. Túc Ninh, cậu nói không sai, có khả năng chúng ta thật sự tìm được rồi."Trần Lão cao hứng khiến Tiểu Phương có chút bối rối.Túc Ninh hỏi tiếp: "Có phải những vách tường ở nơi này đều bị dỡ xuống, đúng không?"Tiểu Phương kinh ngạc trợn to mắt, nói: "Làm sao cậu biết?"Anh ta gãi đầu nói: "Gia đình tôi là người địa phương, tôi sống ở thành phố mà mọi người đã ngồi thuyền đến đây. Người khác không biết nhưng tôi lại biết một chút. Nghe nói ban đầu nơi này cũng có một vài công trình kiến trúc, nhưng sau đó trong chiến tranh đã bị lũ giặt ngoại xâm phá hủy hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận