Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 325:
Chương 325:
Chân Minh Châu quay lại câu chuyện của Túc Ninh: "Mẹ anh không muốn hoà thân nên bỏ trốn?"Túc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, ai lại muốn hòa thân, mặc kệ Đại Đường có phồn hoa thịnh vượng hay không thì vẫn cách xa Túc triều vạn dặm, mẹ tôi không muốn rời khỏi cố hương. Hơn nữa, lúc đó bà ấy và cha tôi tình đầu ý hợp, nên bọn họ quyết định bỏ trốn."Chân Minh Châu có chút trầm mặc, nói: "Vậy cha mẹ anh chết như thế nào? Vì sao tổ chức sát thủ lại muốn giết bọn họ?"Túc Ninh cười lạnh, nói: "Là người nhà của cha tôi, rất buồn cười đúng không? Người đuổi giết bọn họ không phải hoàng đế, ngược lại là người nhà của cha tôi. Bọn chúng không ngừng đuổi giết cha mẹ tôi trong nhiều năm. Bởi vì bọn chúng cảm thấy là vì sai lầm của cha mẹ tôi khiến gia tộc bị sụp đổ."Chân Minh Châu kinh ngạc trừng to mắt, nói: "Chỉ vì vậy mà thuê sát thủ giết người?"Túc Ninh gật đầu: "Đôi khi tình thân cũng rất mỏng manh. Lúc trước, cha tôi là người có tiền đồ nhất trong là gia tộc, nên gia tộc nguyện ý dốc sức cho ông ấy, sau khi ông ấy bỏ trốn cùng công chúa, bọn chúng liền hận cha mẹ tôi. Thật ra Tô gia không phải danh gia vọng tộc, chỉ là một gia đình giàu có hình thường, nếu so sánh thì chắc chắn tốt hơn các thương hộ nhưng lại không sánh bằng những gia tộc có căn cơ thâm sâu. Chỉ là tổ tiên có chút học vấn tuy nhiên lại không có năng lực gì, ở kinh thành căn bản không xem là một gia tộc lớn. Nhưng vì cha tôi thi đậu Trạng Nguyên, nhất thời nổi bật nên Tô gia mới có thể có được mấy chức vị trong triều đình, cũng nhờ cha tôi tuổi trẻ tài cao được nhiều người tôn sùng nên bọn người đó mới có thể bước từng trên quan trường. Có thể nói nhờ của tôi thi đậu Trạng Nguyên, Tô gia mới ngày càng đi lên. Tuy Tô gia dốc sức nhưng lại không thể giúp được gì nhiều cho cha tôi, ngược lại nhận được rất nhiều trợ lực từ ông ấy.""Sau khi cha mẹ tôi bỏ trốn, hoàng đế bãi nhiệm một số chức quan của Tô gia, thật ra chỉ là những chức quan nhỏ như hạt vừng hạt đậu; cũng không thể nói là hoàng đế bãi miễn, mà vốn dĩ bọn họ dùng thủ đoạn mới có thể chiếm được chức quan, khi không còn chỗ dựa thì tự nhiên sẽ bị những người khác chèn ép mà rớt đài. Chỉ là bọn chúng không cảm thấy bản thân mình sai lầm, ngược lại cảm thấy chính cha tôi đã ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ. Ha, hoàng đế cũng không vì công chúa đào hôn mà đuổi giết cha mẹ tôi, vậy mà bọn chúng lại tập hợp lực lượng của cả gia tộc thuê sát thủ đuổi giết cha mẹ tôi."Chân Minh Châu: "Bọn chúng thật sự đã thành công sao?"Túc Ninh gật đầu, nói: "Bọn chúng bán hơn phân nửa của cải, sản nghiệp tổ tiên để lại để lấy tiền mặt. Điều châm chọc nhất chính là phần lớn những sản nghiệp đó là do ông nội tôi lưu lại, bọn chúng dùng chính sản nghiệp của ông nội tôi để hại cha mẹ tôi."Chân Minh Châu tức giận, khuôn mặt đỏ bừng: "Thật là ghê tởm, làm thế nào lại có loại người này, vậy ông bà nội của anh đâu?""Ông nội tôi mất sớm, thời điểm của tôi vừa thi đậu Trạng Nguyên thì bà nội tôi cũng qua đời. Ông ấy không có anh chị em, đại khái cũng vì chỉ cô độc một mình nên mới quyết định bỏ trốn cùng mẹ tôi. Ai có thể ngờ được những người không buông tha bọn họ lại là Tô gia."Nói đến đây anh lại cười lạnh một tiếng.Thấy dáng vẻ khổ sở của anh, Chân Minh Châu yên lặng duỗi tay nắm lấy tay anh: "Những người này sẽ không có kết cục tốt đẹp."Túc Ninh liếc nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt sâu thẳm, gật đầu: "Đúng vậy, ông trời không vội thu nhận bọn họ nhưng tôi vội."Chân Minh Châu sửng sốt nhưng ngay sau đó đã hiểu được những gì Túc Ninh nói, cô trầm mặc không nói lời nào.Cô là người có tấm lòng nhân hậu, nhưng chỉ với những người tốt; còn với kẻ ác, trong lòng mang ác ý thì cô sẽ không cảm thấy thương hại bọn họ dù chỉ một chút. Vì vậy cô không cảm thấy Túc Ninh đã làm sai, kim đâm không trúng người sẽ không biết đau, nếu đặt bản thân vào vị trí của đối phương thì Chân Minh Châu cảm thấy Túc Ninh không sai."Mỗi năm tôi đều xuống tay với những người ở Tô gia, tôi tự nhận mình đã tính toán cẩn thận, thực hiện từng bước mà không giải quyết hết bọn chúng cùng một lúc. Tuy nhiên, mấy năm nay Tô gia không xích mích với ai nên đã khiến tổ chức chú ý. Cũng chính vì vậy, tôi mới vội vàng hành động, nếu không tôi đã có thể lên kế hoạch phá hủy tổ chức một cách chu toàn hơn. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu không phải vội vàng thực hiện kế hoạch rồi bỏ trốn thì tôi cũng thể chạy đến Mãnh Hổ Lĩnh, càng không thể gặp được cô, tôi rất vui vì có được cơ hội này."Chân Minh Châu nhẹ giọng bật cười, nói: "Anh có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi."Thật ra những chuyện này Túc Ninh đã tự mình nói qua một lần, nhưng không kể chi tiết như lần này."Hiện tại anh đã báo được thù rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa."Túc Ninh gật đầu: "Tôi biết."Chân Minh Châu: "Chỉ là tên hoàng đế rất kỳ quái, đến con trai ruột mà hắn ta còn có thể xuống tay, sao hắn ta có thể bỏ qua việc nên anh đào tẩu được."Túc Ninh gật đầu: "Bởi vì hắn ta biết bản thân không cần làm bất kỳ chuyện gì, thậm chí không cần ám chỉ thì cũng sẽ có người thấy hắn ta làm. Một khi đã như vậy thì hắn ta cần gì phải quan tâm đến những việc nhỏ nhặt này."Chân Minh Châu lại ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới bừng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận