Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 263:
Chương 263:
Lúc này Tiền đại nương và Vương đại nương cũng đến giúp đỡ, hai người nhìn dáng vẻ làm việc nhanh nhẹn của Lâm Tú Tuệ liền không nhịn được mà cảm khái: "Nhà ai may mắn mới có thể có được một cô con gái tốt như Lâm nha đầu. Quả thật rất có năng lực.""Đúng vậy. Gia chủ cũng đã nói không cần làm việc cả ngày vậy mà cô ấy vẫn như con quay, không chỉ cần mẫn mà còn làm việc rất lưu loát, đúng là một cô gái tốt."Vương đại nương ở phía sau nhìn Lâm Tú Tuệ và Nhị Dương đang thì thầm gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Ta thấy đứa cháu ngoại này khá tốt."Tiền đại nương: "Cái gì?"Bà sửng sốt, sau đó liền nói: "Cô ấy lớn hơn Nhị Dương một tuổi rưỡi.""Có câu nói [Nữ hơn ba, ôm gạch vàng], cô ấy mới lớn hơn một tuổi rưỡi thôi, không sao cả. Bà xem đứa nhỏ này thật tốt." Mặc kệ thế nào thì Vương đại nương cũng rất vui vẻ, bà đã sớm nghĩ đến việc này nhưng đáng tiếc là nhà bà không có người thích hợp. Lúc đó, bà cũng không nghĩ đến đứa cháu ngoại này, nhưng hôm này bắt gặp thì cảm thấy khá tốt.*Nữ hơn ba, ôm gạch vàng: Ý nói bạn gái/ vợ lớn hơn 3 tuổi, tương lai sẽ giàu có."Một cô nương tốt như vậy không có nhiều đâu."Tiền đại nương suy nghĩ cũng cảm thấy rất đúng. Bọn họ đều hiểu rõ gốc rể của Lâm Tú Tuệ, cô ấy thật sự là mẫu người mà các bà mẹ chồng yêu thích."Bà nói cũng đúng." Tiền đại nương cũng kích động, nhưng bà cũng nói: "Chỉ là bọn họ vẫn còn nhỏ."Vương đại nương cười: "Tỷ choáng váng rồi sao? Cũng không phải để bọn họ thành thân ngay, hiện tại nên sắp xếp để Nhị Dương thường xuyên đến đây. Mặc dù là bọn họ đều còn nhỏ tuổi không hiểu được nhiều chuyện, nhưng nếu có thể thường xuyên tiếp xúc với nhau cũng rất tốt. Như vậy bọn họ sẽ có tình cảm thanh mai trúc mã, biết đâu đến lúc đó không cần tỷ nói cái gì thì bọn họ cũng đã yêu thích đối phương. Dù sao phải 4 - 5 năm nữa bọn họ mới có thể thành thân, thời gian này tỷ cố gắng tác hợp là được."Tiền đại nương: "Đúng đúng đúng, bà nói rất đúng. Bà thông gia à, hiếm khi bà đột nhiên thông minh như vậy. Bình thường bà khá ngốc..."Nụ cười của Vương đại nương đông cứng lại, người này không phải đang bới lông tìm vết đấy chứ? Có thể nói chuyện đàng quàng một chút có được không?Sao lại nói bà ngốc?"Nể mặt cháu ngoại nên tôi không so đo với bà."Tiền đại nương cũng không để bụng, cười ha ha.Bà dùng sức vỗ Vương đại nương một cái, nói: "Tương lai nếu chuyện này thành công ta nhất định sẽ cảm tạ bà."Vương đại nương: "Không phải ta cũng vì cháu ngoại của mình sao?"Trước kia, bà ấy có phần thiên vị con trai và cháu trai, nhưng cũng không còn cách nào khác, vì trong nhà quá nghèo nên chỉ có thể lo được cho một bên. Về sau hai vợ chồng già sẽ phải sống với con trai và cháu trai.Thế nhưng hiện giờ cuộc sống dần tốt hơn nên không còn như vậy nữa.Bà cũng mong con gái, con rể và cháu ngoại có thể có được cuộc sống tốt đẹp.Hơn nữa nếu con gái sống tốt cũng có thể chăm lo đôi chút cho gia đình.Những người khác trong thôn không biết, nhưng vì có quan hệ thông gia nên bà có nghe con gái tiết lộ một chút, thật ra người đầu tiên gặp được quý nhân kỳ thật là Lý Quế Hoa, lúc cùng đường mới dẫn cha cô ấy đến gặp quý nhân. Hơn nữa hiện tại quý nhân vẫn rất coi trọng Lý Quế Hoa, chỉ là không nói ra mà thôi.Lúc đầu, bọn họ thắc mắc không biết tại sao Lý gia lại đột nhiên để con gái chuyển về trong thôn, hóa ra lý do là vậy.Chỉ là Lý gia không đề cập đến chuyện này nên bà cũng giả vờ như không biết.Vương đại nương tự cho là mình biết tất cả mọi chuyện lại phải giả vờ như không biết. Nhưng thật ra bà ấy lại không biết là Lý lão đầu cố ý an bài con dâu lộ ra thông tin này với bên nhà thông gia.Như vậy về sau dù ông có đối xử với con gái tốt một chút cũng sẽ không khiến mọi người khó xử.Tuy ông là thôn trưởng, lại giúp mọi người trong thôn tìm được lối thoát, nên sẽ không ai dám khua môi múa mép, nhưng ông muốn đề phòng ngày sau khi mình không còn nữa.Người già rồi sẽ luôn vì con cái mà suy tính.Đương nhiên Tiền đại nương cũng biết, chỉ là bà cũng giả vờ như không biết gì.Dù chỉ là người nhà nông bình thường nhưng vẫn có chút thông minh.Sau khi giao rau, Cốc Chi Tề kiểm tra số lượng, ngay sau đó liền kết toán bạc, nói: "Được rồi, ký tên ở chỗ này."Tuy Nhị Dương không đi học nhưng vẫn nhận biết được những con số, cũng biết viết tên mình. Hắn nghiêm túc ký tên rồi ấn dấu tay.Hắn xách theo một túi tiền nặng trĩu, nói: "Vậy ta về trước."Cốc Chi Tề: "Được, trên đường cẩn thận."Gần đây bọn họ thu vào rất nhiều lương thực và rau dưa, chỉ là không trực tiếp thu mua mà đều ủy thác cho cả nhà của Lý thôn trưởng.Cũng không thể để những thị vệ có phẩm cấp làm việc thu mua rau dưa, đúng không? Sau đó lại ngồi kiểm tra rau dưa? Như vậy chẳng khác nào giết gà mà dùng đến dao mổ trâu? Nếu để đồng liêu nhìn thấy không phải sẽ cười đến rụng răng sao? Hoàn toàn không cần thiết nha. Vì thế bọn họ giao chuyện này cho Lý thôn trưởng.Những người trực tiếp mang đến đây bán bọn họ sẽ không thu.Chỉ khi Lý thôn trưởng thu mua rồi giao đến đây bọn họ mới chấp nhận.Thứ nhất, Lý thôn trưởng sẽ hướng dẫn mọi người nhặt rau sạch sẽ. Thứ hai, bọn họ cũng hiểu đây là cơ hội kiếm tiền mà bà chủ Chân cho Lý gia thôn, không thể vì sự có mặt của bọn họ lại khiến người của Lý gia thôn không kiếm được tiền.Hơn nữa việc nhỏ này không cần đến những đại lão gia như bọn họ ra tay.Nhiệm vụ của bọn họ là rèn luyện, huấn luyện, bảo đảm sức chiến đấu để có thể đối phó với những tình huống khẩn cấp xảy ra ở đây.Do đó bất kể thôn nào xung quanh muốn bán rau dưa đều sẽ trực tiếp đưa đến Lý gia thôn. Điều này khiến Lý gia thôn trở nên náo nhiệt khắp làng trên xóm dưới. May mắn là hiện giờ bọn họ không trực tiếp giao rau đến Mãnh Hổ Lĩnh nên không có nguy hiểm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận