Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 169:
Chương 169:
Hai cha con cũng không vội về nhà, mà lập tức chạy đến tiệm lẩu.Rất nhanh hai người đã tìm được chỗ ngồi.Ba Chân nhìn gương mặt tinh tế của con gái, cảm khái: "Vẫn là khí hậu quê nhà chúng ta tốt, nhìn xem làn da con này, đẹp hơn trước kia rất nhiều."Chân Minh Châu: "Ba cũng không tệ mà."Ba Chân đắc ý nói: "Đương nhiên, ngoại trừ hơi đen một tý thì ba vẫn rất có khí chất."Chân Minh Châu: "..."Đương nhiên con gái ông không hề nể mặt mà vạch trần cha ruột: "Ba cũng biết thổi phồng thật đó, từ khí chất không liên quan gì đến ba cả."Bề ngoài ba Chân là kiểu người vừa nhìn vào liền cảm thấy ông ấy giống như đại ca xã hội đen; cao lớn, cường tráng, trông cũng rất hung dữ. Nên nếu nói ông ấy là người có khí chất thì sẽ rất buồn cười. Ông ấy không hề có thứ gọi là khí chất nha.Ba Chân: "Cái gì khí chất hay không phải khí chất? Ba con chính là người có khí chất đó."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Ba thật đúng là giảo biện."Ba Chân cũng bật cười, nói: "Đúng rồi, hải sản lần trước con mua ở đâu, thật sự quá ngon?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên rồi, sau này còn nhiều thứ tốt hơn."Thuần thiên nhiên không ô nhiễm, biển ở cổ đại không giống như hiện đại nên hải sản đều rất tươi mới."Con mua ở đâu? Chúng ta lại mua một ít để dành ăn tết." Ba Chân nghĩ đến hải sản tươi ngon liền nhịn không được nuốt nước miếng, thật sự ăn rất ngon.Chân Minh Châu bật cười: "Trong nhà vẫn có, con đã mua một ít để dành rồi."Dứt lời cô liền nói sang chuyện khác: "Ba ở bên ngoài đừng bạc đãi bản thân mình, bây giờ chúng ta có tiền. Cuộc đời ngắn ngủi, trước kia người vất vả bận rộn, hiện tại là lúc nên hưởng hưởng phúc."Ba Chân: "Ba biết, không phải con lại chuyển khoản cho ba chứ?"Có trời mới biết khi ông nhìn thấy con gái chuyển khoản cho mình một trăm vạn suýt chút nữa đã bị dọa ngất, không biết con bé lại làm cái gì. Gọi điện cả đêm ông mới biết thì ra là cô nhặt được một món đồ cổ.Ba Chân không hiểu những thứ kia, nhưng ông biết vận khí của Minh Châu nhà ông rất tốt, ông chưa bao giờ gặp qua người lợi hại như vậy. Đương nhiên bên cạnh vận may thì cô cũng rất chuyên nghiệp.Nói thật, con gái nhà người khác lớn như vậy nhưng vẫn nhận sự hỗ trợ từ gia đình; còn Minh Châu nhà ông thì ngược lại, bây giờ đã biết giúp đỡ ông rồi. Ba Chân cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, nhưng ông ấy không hề cảm thấy xấu hổ.Từ xưa giờ cha con bọn họ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, nên ông cũng không nghĩ nhiều về những việc này.Ông nói: "Con...""Minh Châu."Hai cha con đang ăn uống nói chuyện thì nghe thấy có tiếng người chào hỏi. Chân Minh Châu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vu Thanh Hàn đứng cách đó không xa đang vẫy tay chào mình, anh còn ra dấu muốn ghép bàn.Chân Minh Châu cạn lời.Hai cha con cô đã ăn gần xong rồi, người này còn muốn tới ghép bàn?Theo tầm mắt Chân Minh Châu, ba Chân cũng nhìn qua: "Làm sao vậy? Bạn con à?"Chân Minh Châu ừ một tiếng, sau đó vẫy tay gọi anh.Vu Thanh Hàn đi đến, mỉm cười hỏi: "Có thể ghép bàn được không?"Tuy rằng ở chỗ cô rất thịnh hành việc ghép bàn, nhưng đều ghép bàn khi chuẩn bị ăn. Mỗi người ăn trong một cái nồi nhỏ, không quấy rầy đối phương, nhưng hiện tại Chân Minh Châu đã ăn no rồi, hơn nữa bọn họ ăn bằng một cái nồi to nha.Chân Minh Châu im lặng.Vu Thanh Hàn: "Cô không muốn sao, thật khiến tôi thương tâm mà."Chân Minh Châu trợn tròn mắt, nói: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng." Không thấy ba cô đang ở đây sao? Còn dám nói giỡn lung tung.Vu Thanh Hàn cười, lại quay sang chào hỏi ba Chân: "Chào chú, đã sớm nghe Minh Châu nói về chú, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."Ba Chân đánh giá Vu Thanh Hàn, từ trên xuống dưới rồi lại quan sát một lượt từ dưới lên trên, ánh mắt ông sáng như đèn pha.Nếu đổi lại là người khác bị nhìn như vậy thì đã sớm nổi da gà; bị một người vạm vỡ như ba Chân nhìn chằm chằm, áp lực nhất định rất lớn.Nhưng Vu Thanh Hàn lại rất bình tĩnh, anh mỉm cười, nói: "Chú vừa từ bên ngoài trở về đúng không ạ?"Ba Chân gật đầu, lại quay sang hỏi con gái mình: "Là bạn con à?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy."Mắt thấy Vu Thanh Hàn đứng đây không khác gì một cây cột, cô đành bất đắc dĩ lên tiếng: "Anh ngồi xuống cùng nhau ăn đi."Khoé miệng Vu Thanh Hàn cong lên, chớp mắt liền ngồi xuống bên cạnh Chân Minh Châu.Ba Chân ho khan một tiếng, hỏi: "Phải xưng hô với cháu như thế nào?""Cháu tên Vu Thanh Hàn.""Cháu là người địa phương sao?"Vu Thanh Hàn: "Vâng, cháu là người địa phương, nhưng hiện đang làm việc ở nơi khác."Ba Chân ồ lên một tiếng, tiếp tục hỏi: "Vậy cháu và Châu Châu nhà bác làm sao quen nhau?""Heo Heo* sao?" (Đồng âm với Châu Châu. )Chân Minh Châu dùng chân giẫm chính xác lên mu bàn chân của Thanh Hàn, cô còn lặng lẽ xoay xoay một chút.Đừng tưởng cô không nghe ra được giọng điệu của người này là đang cố ý.Vu Thanh Hàn bị giẫm chân những sắc mặt vẫn không đổi, mỉm cười nói: "Thời điểm cô ấy mới vào đại học, không lo học hành lại đi điểm danh giúp người khác, nhờ đó mà chúng cháu mới quen biết nhau."Chân Minh Châu lại trợn tròn mắt, giáo sư Vu này đúng thật là trước sau như một đều khiến người khác chán ghét. Sao người này lại đáng giận vậy chứ? Chân Minh Châu lại tiếp tục giẫm thêm vài cái lên chân Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn nhướng mày, tỏ vẻ vô tội: "Đừng giẫm nữa, rất đau."Chân Minh Châu: "Hừ" một tiếng.Cô xoay mặt sang chỗ khác, tức giận nói: "Tôi không muốn ngồi chung bàn với anh, anh tránh sang một bên đi, thật là một kẻ phiền phức."Ba Chân nhìn hai người bọn họ một vòng, sau đó nói: "Hai đứa như vậy liền quen biết nhau? Thì ra hai đứa là bạn học."Chân Minh Châu cùng Vu Thanh Hàn đồng thời mở miệng: "Không phải."Ba Chân cảm thấy thắc mắc.Chân Minh Châu: "Chúng con không phải bạn học."Vu Thanh Hàn: "Cháu là giáo sư của cô ấy, nói đúng hơn là cháu là giáo sư đang công tác ở trường học của Chân Minh Châu nhưng không phụ trách khoa mà cô ấy theo học, không trực tiếp giảng dạy cô ấy."Ba Chân trừng to mắt, không giận mà uy: "Cái gì! Cháu là giáo sư! Vậy năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"Vu Thanh Hàn: "..."Ánh mắt của ba Chân phảng phất như đang dụ dỗ những thiếu nữ vô tri, anh nói: "Qua năm sau cháu 29 tuổi."Ba Chân nghi hoặc: "Giáo sư đại học cũng có người trẻ tuổi như vậy sao?"Lúc này Chân Minh Châu đột nhiên lên tiếng, âm dương quái khí nói: "Người ta là thần đồng, thời điểm con vừa vào đại học thì anh ấy đã dạy học ở đó được vài năm rồi."Ba Chân kinh ngạc: "Cháu thật lợi hại."Vu Thanh Hàn: "Chỉ là đầu óc tốt hơn người bình thường một chút thôi ạ."Khoé miệng ba Chân run rẩy, ông nói: "Cháu cũng quá tự luyến đó."Sau đó ông lại tiếp tục hỏi: "Vậy nhà cháu có mấy người con? Cha mẹ hiện đang làm gì?"Vu Thanh Hàn: "Cháu là con một. Ba cháu hiện đang công tác ở Viện vệ sinh phòng dịch, còn mẹ cháu làm việc ở khoa ngoại của bệnh viện thành phố."Ba Chân gật đầu nói: "Thì ra nhà cháu đều là bác sĩ."Chân Minh Châu xen vào: "Anh ấy cũng theo nghề y, anh ấy là giáo sư khoa Y học lâm sàng."Ba Chân: "Trường con cũng có chuyên ngành này sao.Chân Minh Châu nhất thời không nói nên lời.Ba Chân cười sang sảng, nói: "Ba nghĩ rằng muốn học y phải vào học viện y khoa, không nghĩ đến trường con cũng có..."Chân Minh Châu: "Chuyên ngành này ở trường con cũng rất nổi tiếng."Ba Chân a một tiếng, nói: "Thì ra là thế."Ngay sau đó, ba Chân lại tiếp tục hỏi Vu Thanh Hàn: "Cháu hiện công tác ở nơi khác, sau này có tính trở về đây làm việc không?"Vu Thanh Hàn: "Điều này rất khó nói, tạm thời hẳn là sẽ không trở về."Ba Chân gật gật đầu như suy tư gì đó, rồi lại hỏi một câu: "Vậy cháu và con gái chú rốt cuộc có quan hệ gì?"Ông nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn, phảng phất như nếu anh dám nói dối thì sẽ đánh người.Vu Thanh Hàn: "Cháu còn cho rằng chú sẽ không hỏi."Ba Chân không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chàng trai trẻ trước mặt.Vu Thanh Hàn: "Chúng cháu là bạn tốt."Ba Chân nửa tin nửa ngờ: "Bạn tốt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận