Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 116: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 1

Chương 116: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 1
Chương 116: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 1
Đây là lần đầu tiên Chân Minh Châu ngồi ăn lẩu với một nhóm người không quen biết.Nhưng đối với người Lệ thành thì đây là chuyện bình thường, nếu có thể cùng nhau ăn lẩu thì mọi người đều là bạn tốt.Vì thế, Chân Minh Châu ôm nồi lẩu được đặt trên bếp cồn, ăn rất hạnh phúc, nhưng những người khác lại đang lâm vào trầm tư.Túc Ninh đang nghĩ đến nguyên nhân vì sao hắn lại được Túc gia thu nhận? Những đứa bé ở cô nhi viện của Túc gia vẫn có thể được nhận nuôi, nhưng những đứa bé được nhận nuôi là rất ít. Những gia đình bình thường đến con mình còn nuôi không nổi, lấy gì mà nhận đứa bé khác về nuôi.Hơn nữa, dù thật sự không có con, cũng sẽ lựa chọn một đứa bé trong dòng tộc nhận làm con thừa tự, mà không phải nhận nuôi đứa bé từ bên ngoài.Nói không dễ nghe, việc nhặt một đứa bé xác suất lúc nào cũng lớn hơn so với việc nhận nuôi nhưng hắn lại bị nhận nuôi từ cô nhi viện.Còn Trương Lực đang suy nghĩ một việc, trước kia hắn được Túc gia tìm được và trong ba tháng ở đó hắn được chăm sóc rất tốt. Gia tộc hắn vẫn luôn biết ơn Túc gia. Vì thế, nhiều năm qua nhà bọn họ luôn quan tâm đến việc làm ăn của Túc gia; có thể nói hắn cha hiện tại vẫn còn nhớ đến ân tình cũ của Túc gia năm xưa.Hiện tại, hai người bọn họ đều nhìn về phía Chân Minh Châu, vì cái gì mà cô ấy đột nhiên nhắc đến Túc gia?Là có ý ám chỉ, nhắc nhở bọn họ sao?Chân Minh Châu thầm nghĩ: Món lẩu này thật ngon.Trương Lực: Tiên cô quả nhiên là cố ý ám chỉ, đề điểm cho hắn.Túc Ninh: Có lẽ, Túc gia quả thật có vấn đề, dù cô ấy không phải thần tiên gì cả, nhưng cũng có điểm hơn người, nếu không cũng sẽ không cố ý nói như vậy.Cứ như vậy mà hiểu lầm được sinh ra.Bất quá Chân Minh Châu hoàn toàn không biết gì cả, cô vừa ngẩng đầu liền thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của hai người này.Chân Minh Châu lên tiếng: “Túc Ninh, anh không thể ăn quá nhiều, phải cố gắng chăm sóc và giữ gìn sức khỏe, chỉ nên ăn một chút là được.”Túc Ninh nhướng mày, nhìn chằm chằm Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: “Trời lạnh như vậy nhất định phải ăn lẩu nha.”Trương Lực như có điều suy tư, thận trọng nói: “Cảm ơn đã đề điểm.”Chân Minh Châu nghi hoặc nhìn hắn, người này ăn lẩu còn muốn được người khác tiếp đãi sao?Không phải nên tự mình ăn hay sao?“Không cần khách khí.” Chân Minh Châu cúi đầu tiếp tục ăn.Có hỏi có đáp, điều này lại khiến Trương Lực càng thêm xác định suy nghĩ của hắn là không sai, dần dần trở nên nghiêm túc hơn. Hắn kết luận Túc gia quả thật là có vấn đề.Bây giờ hồi tưởng lại thì nhóm lái buôn bắt cóc hắn không biết vì sao lại chết một cách ngoài ý muốn, hắn mới được đưa đến cô nhi viện của Túc gia. Làm gì có nhiều sự trùng hợp đến vậy? Có lẽ là đã được sắp đặt sẵn.Cả người Trương Lực đều trở nên nghiêm túc hơn, nhưng thuộc hạ của hắn thì sung sướng ăn ăn uống uống.“Oa, ngon thật, thứ này hình như là thịt bò.”“Đúng đúng đúng, thật sự là thịt bò!”“Thịt bò này thật mềm, ăn thật ngon.”Chân Minh Châu bật cười: “Hình như thịt bò rất được hoang nghênh.”“Đồ ăn ngon như thịt bò không thường có đâu.”“Đúng đúng, lần trước tôi được ăn thịt bò đã là ba bốn năm, lần đó thịt hơi dài nhưng ăn vẫn ngon.”Chân Minh Châu: “Cái gì?”Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, liền nhận ra thắc mắc của cô nên lên tiếng giải thích: “Triều đình quy định không thể giết trâu cày.”Chân Minh Châu vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, vậy mà tôi lại quên mất điều này.”Đúng là cổ đại có quy định như vậy.Cô gãi đầu, thầm nghĩ, Túc triều thật là phiền toái, có một số quy củ giống với cổ đại nhưng lại có vài phần cải tiến, đúng là không được chỉnh lý một cách toàn vẹn. Tuy rằng không ảnh hưởng gì, nhưng cô lại giống như một đứa đầu đất không biết cái này cũng không biết cái kia.“Thịt bò này sao lại non mềm đến vậy.”Chân Minh Châu: “Tôi đánh một ít lòng trắng trứng gà lên mặt thịt bò, như vậy sẽ ngon hơn.”Cũng may Chân Minh Châu không phải là người hay rối rắm, rất nhanh cô đã tập trung vào việc ăn lẩu. Mặc dù mọi người đều đang ăn rất vui vẻ, nhưng ăn lẩu cùng bọn họ rõ ràng là không giống với ai kia... Chính là ăn lẩu với giáo sư Vu sảng khoái hơn.Trước kia, khi ăn lẩu với giáo sư Vu mới đúng là cùng ăn với nhau.Ai bảo bọn họ là dân địa phương.Chân Minh Châu thở dài một tiếng, nhưng miệng vẫn không ngừng ăn uống.“Bà chủ, được ăn ngon như vậy sao cô còn thở dài?”Chân Minh Châu: “Tôi đang nghĩ đến một người bạn.”Trong nhà Chân Minh Châu luôn chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn, thấy mọi người ăn gần hết thức ăn liền nói: “Nếu không đủ tôi sẽ lấy thêm, chỗ tôi vẫn còn rất nhiều thức ăn.”Có thể không nhiều được sao?Vì khai trương homestay cô đã chuẩn bị không ít, sau lại gặp được những chuyện khác thường này nên tự nhiên sẽ chuẩn bị nhiều hơn.“Bà chủ, có một câu tôi không biết có nên nói hay không...” Trương Lực lên tiếng.Chân Minh Châu đen mặt, nói: “Trên cơ bản nếu một ai đó không biết có nên nói hay không, thì đều là không nên nói.”Trương Lực ngượng ngùng mặt đỏ.Chân Minh Châu: “Anh cứ nói đi, tôi chỉ tùy tiện nói đùa một chút.”Trương Lực: “Lúc còn tá túc ở khe núi, tôi có gặp một nhóm nông dân, hình như bọn họ đến đây giao hải sản. Không biết đây có phải là cô muốn hay không?”Chân Minh Châu: “Là tôi trao đổi với bọn họ.”Cô nói tiếp: “Thật ra trước đó chúng tôi đã trao đổi nhiều thứ khác, bọn họ cảm thấy mình đã chiếm tiện nghi của tôi, nên khi mấy người chú Lý thấy tôi thích ăn hải sản liền chủ động mang đến.”Cô cũng có chút ngượng ngùng: “Bọn họ cảm thấy mình chiếm tiện nghi, nhưng tôi cảm thấy mình mới là người được hời.”Trương Lực: Trầm mặc trong giây lát, sau đó thận trọng hỏi: “Vậy nếu điện hạ nhà chúng tôi muốn cùng cô trao đổi thì sao?”Đây mới là những gì Trương Lực muốn nói.Chân Minh Châu cười nói: “Mọi người muốn đổi cái gì?”“Đương nhiên chúng tôi muốn đổi rất nhiều thứ.”Chân Minh Châu sảng khoái đồng ý.Không có gì là cô không muốn, nên cô cũng nói thẳng: “Dù sao đều là tôi được hời.”Trương Lực không tán thành: “Tôi thì nghĩ thật ra chúng tôi mới là người được lợi.”Tóm lại ai chiếm tiện nghi ai thua thiệt cũng được, không cần thảo luận về vấn đề này thêm nữa.Chân Minh Châu nói: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là...”Cô nhìn những người đang ngồi trước mặt mình, nói: “Lát nữa mọi người dọn dẹp bàn ghế rồi rửa chén đũa giúp tôi nhé.”Trương Lực không nói hai lời lập tức đồng ý.Chân Minh Châu cảm thấy buồn cười.Có lẽ lúc bắt đầu, Chân Minh Châu còn có chụt ngượng ngùng khi trao đổi với bọn họ, nhưng đến giờ thì đã rõ ràng nên cũng không cảm thấy có gì xấu hổ.Hệ thống giá trị của cô và bọn họ vốn dĩ không giống nhau, không thể mù quáng dùng bất kỳ hệ thống giá trị nào để đánh giá vấn đề này.Chỉ cần bọn họ đều cảm thấy mình được lợi, không chịu thua thiệt thì không có gì phải ngượng ngùng cả.Đây được gọi là tình huống đôi bên cùng có lợi.Việc kinh doanh đôi bên cùng có lợi thường không nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận