Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 299:
Chương 299:
Quan Hân suy nghĩ hết việc này đến việc khác, lại nghĩ đến sự thần kỳ của nơi này, còn có quần áo kỳ quái nhưng lại rất xinh đẹp của bà chủ.Nghĩ đến đây, Quan Hân cảm thấy nơi này không giống với một quán trọ trong núi sâu, người lại giống như huyệt động của yêu tinh.Nhưng Quan Hân nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình, yêu tinh có thể yêu thích vàng bạc châu báu, nhưng cô ấy chưa từng nghe nói yêu tinh say mê kinh thư. Có điều cô ấy không hề hối hận khi trao đổi bảng chữ mẫu. Thứ này còn có thể ở trong tay cô ấy bao lâu? điều này rất khó nói. Nhưng ở nơi này, nơi chốn đều rất thần kỳ nên cô ấy tin rằng bảng chữ mẫu sẽ được bảo vệ thật tốt.Chỉ cần thứ này không rơi vào tay kẻ trộm hoặc bị hủy hoại, thì cô ấy sẽ không cảm thấy hổ thẹn với người nhà.Dù Quan Hân có cảm thấy đau lòng hay không, thì hiện tại đây là cách giải quyết thích hợp nhất.Quan Hân miên man suy nghĩ, mơ mơ màng màng, ngược lại giúp tâm tình dần bình tĩnh hơn rồi chầm chậm tiến vào giấc ngủ.Đến sáng vẫn chưa tạnh, Chân Minh Châu cũng không dậy muộn như cô nghĩ, ngược lại cô dậy khá sớm. Sáng sớm, cô không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, dụi mắt rồi lê dép lê đi phòng đến phòng đọc sách.Mặc dù tối qua cô ngủ không nhiều lắm, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Chân Minh Châu.Nếu bảng chữ mẫu này thật sự là bảo vật, thì sau khi giao nộp lên sẽ được cất giữ trong bảo tàng, không thể tùy ý lật xem như bây giờ, vì thế Chân Minh Châu xem rất cẩn thận.Túc Ninh mang bữa sáng lên cho cô, nhìn thấy cô mất ăn mất ngủ vì thứ này, liền nói: "Nếu thích sao cô không giữ lại?"Anh biết Chân Minh Châu muốn nộp thứ này lên cho quốc gia.Chân Minh Châu cũng không ngẩng đầu lên: "Bảo vật có một không hai này nếu ở chỗ tôi chỉ có thể lén lút lấy ra xem, chỉ mình tôi biết được giá trị và sự tồn tại của nó; nhưng nếu giao nộp lên cho quốc gia thì khác. Ý nghĩa của văn vật không phải là được một ai đó cất giữ ở một nơi không thấy ánh mặt trời."Cô tiếp tục nói: "Nếu là một miếng ngọc bội, chỉ cần tôi thích thì tôi sẽ giữ lại. Bởi vì ngọc bội dù quý giá cũng không thể được xem là văn vật, nhưng vật này thì khác. Anh có biết thứ này có ý nghĩa gì không?"Túc Ninh lắc đầu.Chân Minh Châu: "Nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi sẽ đơn giản giải thích một chút."Túc Ninh cười, nói: "Được."Anh rất sẵn lòng nghe Chân Minh Châu nói bất kỳ chuyện gì, tinh thần trở nên phấn chấn hơn."Nhưng trước khi nói về bảng chữ mẫu thì cô đến đây ăn sáng trước đi."Chân Minh Châu: "Cũng đúng nha."Cô đi đến sô pha, ngồi xuống rồi cúi đầu ăn cháo.Túc Ninh vô tình nhìn vào cổ áo ngủ của cô, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác, ho khan một tiếng.Chân Minh Châu: "Có chuyện gì vậy?"Túc Ninh nhìn cô, do dự một chút rồi nói: "Cô không mặc thêm áo khoác sao?"Chân Minh Châu cúi đầu nhìn quần áo của mình, ồ lên một tiếng, lập tức nói: "Tôi đi thay ngay đây."Thế mà cô lại quên mình đang mặc áo ngủ ngồi trong phòng đọc sách, chuyện này... thật quá xấu hổ mà.Đến khi Chân Minh Châu thay quần áo xong rồi quay lại thì sắc mặt cô vẫn đỏ bừng, cô vu vơ hỏi Túc Ninh: "Trời vẫn đang mưa sao?"Túc Ninh gật đầu, nói: "Đúng vậy."Nhưng anh cũng nói thêm: "Nhưng sáng sớm tôi đã quan sát bên ngoài, xung quanh không có ai cả, hẳn là những kẻ truy đuổi Quan Hân không tiến vào rừng."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Tôi đoán những kẻ đó sẽ không tiến vào Mãnh Hổ Lĩnh. Bọn họ cũng chỉ là nhận tiền làm việc, cần gì phải liều sống liều chết? Không đáng giá chút nào cả.""Cô nói có lý."Chân Minh Châu tò mò hỏi: "Nếu người của tổ chức sát thủ nhận tiền làm việc thì bọn họ sẽ tiếp tục truy đuổi đến đây sao?"Túc Ninh liếc nhìn Chân Minh Châu, nghiêm túc đáp: "Sẽ."Nhưng ngay sau đó lại cười khẽ: "Nếu là tổ chức sát thủ thì cô ấy không có cơ hội bỏ chạy."Chân Minh Châu nửa thật nửa đùa, nói: "Thật ra tôi cảm thấy anh phá hủy tổ chức sát thủ là chuyện tốt, ít nhất cũng giúp giảm bớt gánh nặng cho nhiều người."Khóe miệng Túc Ninh nhếch lên, nghiêng đầu nhìn về phía Chân Minh Châu, nói: "Cô thật sự là một người tốt."Chân Minh Châu: "... Không phải tôi vẫn luôn rất tốt sao?"Túc Ninh: "Ý tôi là tâm địa thiện lương nguyện ý giúp đỡ người khác, nhưng không phải là một người lương thiện đến mất lý trí, cô không hề đồng tình với kẻ xấu, là người ghét cái ác như kẻ thù."Chân Minh Châu: "Ý anh muốn nói là tôi sẵn lòng giúp đỡ người khác nhưng không mắc bệnh thánh mẫu."Túc Ninh chớp chớp mắt.Chân Minh Châu cười, nói: "Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi và ba mình quay về nhà cũ trong thôn, anh có biết người trong thôn đối xử với chúng tôi thế nào không?"Túc Ninh lắc đầu.Chân Minh Châu: "Rất nhiều người giúp đỡ nhà chúng tôi. Tôi biết có người giới thiệu khách trọ cho nhà chúng tôi, lúc ấy homestay nhà tôi có chút cũ kỹ nhưng có rất nhiều người trong thôn hỗ trợ tuyên truyền. Mấy cô dì chú bác còn mua cho tôi nhiều món ngon và đồ ăn vặt... Như thím Bàng anh đã từng gặp qua, dù thím ấy thích bát quái, lúc nào cũng rất ồn ào. Nhưng anh biết không, lúc ấy chỉ cần nhà thím ấy có thức ăn ngon đều sẽ mang cho nhà chúng tôi một chén. Nhưng thật ra hai nhà lại không hề có quan hệ họ hàng...""Ba tôi đã dọn đi rất nhiều năm, nên thật ra cũng không quá quen thuộc với người trong thôn, nhưng khi chúng tôi trở về, mọi người vẫn nhiệt tình giúp đỡ. Vì thế nếu có thể giúp đỡ người khác thì tôi rất sẵn lòng. Làm người không phải nên như vậy sao."Túc Ninh nhìn thẳng vào mắt Chân Minh Châu, gật đầu: "Cô nói rất đúng."Chân Minh Châu mỉm cười, nói: "Chúng ta chỉ cần làm những việc bản thân nên làm là được."Túc Ninh lẳng lặng nhìn Chân Minh Châu, trong lòng cảm thấy càng thêm ấm áp. Anh biết mình không phải người tốt có tấm lòng lương thiện, anh nguyện ý đối xử tốt với Cẩu Đản là vì anh nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn nhỏ trên người thằng bé.Nên Túc Ninh không cảm thấy mình là một người tốt.Chỉ sợ cả đời này anh không thể trở thành một người lương thiện, nhưng khi thấy Chân Minh Châu như vậy, trong lòng anh vẫn cảm giác được sự ấm áp, hơn nữa còn chợt nảy ra một ý nghĩ "quả nhiên là người mình thích".Cô ấy thật tốt."Vừa rồi Văn Khâm nói bọn họ định dựng giàn hoa, cô có muốn xuống lầu xem náo nhiệt không?"Chân Minh Châu nhìn bảng chữ mẫu trên bàn, lại nhìn về phía Túc Ninh, do dự một chút rồi nói: "Muốn."Bảng chữ mẫu có thể nộp muộn hai ngày, nhưng việc dựng giàn hoa thì qua ngày hôm nay sẽ không còn dịp để xem náo nhiệt nữa nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận