Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 332:

Chương 332:
Chương 332:
Thời điểm Linh Chi về đến nhà đã là giữa khuya. Cô bé không đi đường núi mà đi theo đường lớn, nên rất nhanh đã về đến nhà. Khi vừa đến đầu thôn liền nhìn thấy Ngưu thúc trong thôn dẫn theo vài người đi ra ngoài.Linh Chi: “Thúc!”Ngưu thúc nhìn qua, đây không phải Linh Chi sao?Hắn vội lớn tiếng nói: “Đứa nhỏ này, cháu đi đâu vậy? Người trong thôn đều đã đi tìm cháu, cháu có sao không?”Linh Chi vội vàng đáp: “Không có việc gì, vì trời mưa, cháu ở bên ngoài tránh mưa nên mới về muộn.”Hiện tại vẫn còn mưa phùn lất phất.Ngưu thúc: “Cháu nhanh về nhà đi, cha mẹ cháu đều rất nôn nóng. Tiểu Xuân Tử, cháu đi tìm Vương thúc nói với ông ấy Linh Chi đã trở lại.”“Cha cháu...”“Cha cháu vào núi tìm cháu.”Linh Chi cảm thấy áy náy: “Đều do cháu không tốt, nếu cháu đi nhanh thêm một chút thì tốt rồi.”Ngưu thúc lại nói: “Cháu nhanh về nhà đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”Thật ra hắn không trách Linh Chi, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nhiều người trong thôn lên núi hái thuốc, khi thời tiết xấu bọn họ cũng thường tổ chức cùng nhau đi tìm người, hôm nay là nhà người khác, biết đâu ngày mai lại là nhà mình. Mọi người đều đã quen rồi nên cũng không quá chú ý đến việc này.Linh Chi nhanh chóng chạy về nhà, vừa đi đến cổng liền thấy đại tỷ đi tới đi lui trong sân.Linh Chi lớn tiếng gọi: “Tỷ.”Đại tỷ của Linh Chi - Liên Kiều nghe được giọng của muội muội, vui vẻ nói vọng vào trong nhà: “Nương, muội muội đã trở về.”“Nhị tỷ, tỷ đã trở về.”Trong phòng có thêm hai đầu củ cải nhỏ chạy ra. Nhà bọn họ có năm người con, ngoại trừ đại tỷ của Linh Chi - Liên Kiều thì bọn họ còn có một người đệ đệ, cùng một đôi long phụng thai.“Nhị tỷ, quần áo này của tỷ...”Nương Linh Chi cũng từ trong nhà chạy ra: “Con bé này sao muộn như vậy mới trở về, thật muốn hù chết chúng ta sao.”Linh Chi vội nói: “Nương, con không sao, con chỉ là đi tránh mưa thôi.”Cô bé vội vàng theo mọi người vào nhà, sau đó lấy thức ăn trong giỏ tre ra như hiến vật quý: “Nương, cho người.”“Những thứ này là gì vậy?” Nương của Linh Chi vô cùng lo lắng, gương mặt tái nhợt, giọng nói cũng nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc con đã đi đâu vậy.”Đúng lúc này, cha Linh Chi cũng trở về, ông lau nước mưa trên mặt, nói: “Linh Chi về rồi à?Linh Chi vội đáp: “Vâng.”Gia đình xum họp, cô bé vội vàng kể lại những chuyện hôm nay bản thân đã trải qua.Câu chuyện này khiến tim bọn họ đập nhanh hơn, nương Linh Chi: “Cái này, cái này... đương gia, đây không phải là yêu quái trên núi đúng không?”Cha Linh Chi: “Con đã ăn...”Linh Chi: “Vâng, sau khi ăn xong cũng không biến thành hòn đá.”Nếu những thứ này đều tồn tại thì chắc chắn đây không phải thủ thuật che mắt của yêu quái.Linh Chi: “Bà chủ Chân còn nói mấy ngày nữa sẽ đến thu mua thổ sản vùng núi.”Nghe đến đây, cha của Linh Chi cũng an tâm hơn, ông nói: “Nghe có vẻ như là gia đình giàu có.”Hắn nói: “Khi ta còn nhỏ, có một lần vào thành mua hàng hoá cũng từng gặp được người tốt cho ta một cái bánh bao. Ta cảm thấy không phải là thần tiên yêu quái gì cả, chỉ là gia đình giàu có thôi. Nếu thật sự là yêu quái thì làm gì có chuyện ban ngày ban mặt đến thu mua thổ sản vùng núi?”Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.“Như vậy cũng đúng.”Cha Linh Chi: “Chiếc áo mưa này đúng là thứ tốt.”Linh Chi gật đầu thật mạnh, nói: “Quần áo bên trong của con không bị ướt, chiếc áo bông mỏng này cũng là tỷ ấy cho con.”Bên dưới áo mưa là chiếc áo bông mà ban đầu bà chủ Chân đưa cho cô bé.Linh Chi có chút ngượng ngùng: “Con đã nhận rất nhiều thứ của bọn họ.”Cả nhà đều trầm mặc.Cha Linh Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vài ngày nữa bọn họ sẽ đến đây, mấy ngày này chúng ta chuẩn bị thêm các loại thổ sản vùng núi, nhưng đừng nhận tiền của bọn họ, đưa tặng cho bọn họ xem như báo đáp. Có lẽ không đáng giá bao nhiêu so với những thứ này, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của người khác. Có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.”Linh Chi khẽ gật đầu, nói: “Vâng.”Ngay sau đó cô bé nói: “Mọi người mau nếm thử món này đi, đây là bà chủ Chân cho con để dành đến buổi tối thì lấy ra ăn nhưng con không nỡ.”“Cái này là?”“Con cũng không biết đây là cái gì, nhưng nghe bà chủ nói thứ này gọi là bánh mì, thoạt nhìn ăn rất ngon nhưng con vẫn chưa ăn. Đúng rồi, buổi trưa con ăn cơm chiên trứng, bên trong có rất nhiều...”“Nhị tỷ, đệ muốn ăn, đệ muốn ăn cái này.”“Trông có vẻ rất ngon.”“Oa, vừa mềm lại vừa ngọt.”“Ta ăn được hạt dẻ, ngon quá.”Cả gia đình quây quần bên nhau, hiếm khi vui vẻ như vậy...Mà lúc này, Chân Minh Châu đã hắt xì vài cái, nói: “Không biết Linh Chi đã về đến nhà chưa?”Túc Ninh: “Không biết, phỏng chừng là đã về đến nhà. Cô bé sống trong núi nên chắc là không có vấn đê gì. Cô thật sự định đến đó thu mua thổ sản vùng núi sao?”Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh, gật đầu nói: “Đúng vậy.”Cô nghiêm túc nói: “Tôi muốn ra ngoài xem một chút. Tôi đã ở đây khá lâu, gần một năm rồi, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ dám ra ngoài. Tôi chỉ nghe mọi người nói bên ngoài như thế nào, nhưng bản thân lại chưa tận mắt nhìn thấy. Thật ra tôi cũng rất muốn đi ra ngoài để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Tôi cũng biết việc bản thân đi ra ngoài là rất nguy hiểm, nhưng tôi cũng không đơn độc. Tôi có anh và giáo sư Vu hỗ trợ. Chúng ta đi cùng với nhau, cũng không đi xa nên hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa, chúng ta nên ra ngoài để thích ứng một chút, nói không chừng sau này sẽ cùng anh đi đào kho báu.”Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, nói: “Thật ra cô đang muốn đỡ những người sống trong núi.”Chân Minh Châu: “Chỉ một phần thôi, nguyên nhân khác là vì lòng hiếu kỳ của bản thân.”Túc Ninh cũng không đưa ra ý kiến, chỉ cười nói: “Tôi biết cô là một người tốt.”Chân Minh Châu che mặt, nói: “Anh đừng cứ suốt ngày khen tôi, như vậy tôi rất ngượng.”Túc Ninh khẽ cười, sau đó nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, cô thật sự rất tốt.”Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại sẵn sàng bày tỏ. Trong lòng anh, Chân Minh Châu là người tốt nhất.Rất tốt rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận