Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 193:
Chương 193:
Việc Chân Minh Châu thích ăn rau dại khiến mấy người Cốc và Lý gia đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.Đặc biệt là một nhà Cốc Chi Tề, bọn họ cảm thấy bánh mì, bánh quy, mì ăn liền mới là mỹ vị nhân gian. Đặc biệt là mì ăn liền, nước dùng rất ngon nhưng hình như bà chủ không thích ăn lắm!Điều này khiến mọi người kinh ngạc, phải nói là cực kỳ kinh ngạc.Chân Minh Châu không hề kinh ngạc khi bọn họ nghĩ như vậy, đâu cần phải ngạc nhiên vì cũng giống như A Cửu thôi.Bọn họ là người cổ đại, chưa từng nhìn thấy hay được ăn qua những loại thức ăn ở hiện đại nên cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất tốt. Ngược lại người hiện đại lại thích những thứ thuần thiên nhiên tốt cho sức khỏe.Sự khác biệt giữa thời đại rất lớn, có thể nói khoảng cách như Thái Bình Dương vậy.Vì thế cô không hề ngạc nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái.Đừng nói là Cốc gia, không phải ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Cửu hoàng tử khi đến đây cũng dần giống như một trạch nam chính hiệu, béo lên như quả cầu nhỏ hay sao?Nhưng nhắc đến mới nhớ, lần trước khi hắn quay lại đây hình như lại gầy đi rồi.Nhìn xem, hình như Ngự Thiện Phòng trong cung không thể biết được thói quen của Cửu hoàng tử.Làm sao bọn họ biết được Cửu hoàng tử là một trạch nam chính hiệu.Bọn họ ở cổ đại nên không biết không khí trong lành và thực phẩm thuần thiên nhiên tốt như thế nào. Điển hình là Chân Minh Châu, từ khi cô mở homestay rồi có cơ hội tiếp xúc với thế giới cổ đại thì tình trạng sức khỏe dần tốt hơn, tóc cũng dày lên và làn da cũng mịn màng hơn.Những tỳ vết xuất hiện trên da trước kia đều dần dần biến mất.Tóm lại, chỉ cần trở nên xinh đẹp là vui rồi.Vì thế mỗi ngày Chân Minh Châu đều rất vui vẻ, một mình nói cười ngây ngô."Chị xinh đẹp."Tiểu Hồng chạy đến chỗ Chân Minh Châu, vui vẻ nói: "Mẹ em đã thêu xong bức bình phong rồi."Chân Minh Châu: "Thật sao!"Cô rất mong chờ được chiêm ngưỡng tay nghề của Vương thị, mấy ngày này cũng cố gắng không đến xem tiến độ thêu thùa của chị ấy. Nếu mỗi ngày đều đến xem thì còn gì là ngạc nhiên nữa. Chân Minh Châu đi theo Tiểu Hồng lên lầu, mấy người bọn họ đều vây quanh phía trước tấm bình phong.Hốc mắt Vương thị hồng hồng, dĩ nhiên là vì vui vẻ."Bà chủ thấy thế nào?"Chân Minh Châu: "Fuck!"Nháy mắt khi nhìn vào bức bình phong cô liền có cảm giác như cả vườn hoa đang xuất hiện trước mắt mình.Chân Minh Châu: "Đây là đồ án xuân về hoa nở sao? Thật đẹp!"Tuy rằng trên bức bình phong không có một điểm nào liên quan đến mùa xuân, nhưng đập vào mắt là những bông hoa sắc màu rực rỡ khiến người xem cảm thấy rất vui mắt. Dù là người ngoài nghề cũng có thể cảm giác được nó rất đẹp, là vẻ đẹp trăm hoa đua nở vô cùng sống động.Vương thị gật đầu, ôn nhu nói: "Đúng là như vậy, cô đến đây đi."Chân Minh Châu chợt nhớ đến bức bình phong được thêu bằng kỹ thuật thêu hai mặt, nên nhanh chóng đi Vương thị ra phía sau.Vừa nhìn thấy mặt sau bức bình phong, hai mắt cô gần như muốn rớt ra: "Fuck, trời ạ, không thể tin được."Chân Minh Châu không phải kiểu người thích nói những lời thô tục để bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này cô bàng hoàng đến nỗi tê cả da đầu, hai mặt của bức bình phong quả nhiên là khác nhau. Mặt trước là đồ án xuân về hoa nở, mặt sau là mùa hạ trong xanh.Rõ ràng đều là hoa nhưng các loài hoa và khung cảnh không giống nhau, chúng tạo nên cảnh đẹp của hai mùa xuân hạ.Mặt trước và mặt sau đều là hoa, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự khác biệt.Loại kỹ năng thần thánh này, Chân Minh Châu nghĩ dù mất một vạn năm cô cũng không bao giờ học được.Đối với tác phẩm tinh xảo này cũng như tài nghệ hiếm có của Vương thị thì đến cả một sinh viên khoa văn như Chân Minh Châu cũng không biết phải khen như thế nào, bởi vì cô nghĩ mình không đủ từ ngữ để diễn vẻ đẹp này.Cô kích động cầm tay Vương thị, nói: "Chị cũng quá khiêm tốn? Chị vẫn nói tay nghề của mấy chị em khác tốt hơn, nhưng tôi không tin đâu. Tôi thấy tay nghề của chị là nhất, tôi không tin còn có người có thể thêu đẹp hơn."Chân Minh Châu cũng không dám duỗi tay sờ vào tấm bình phong.Cô không xứng nha!Vương thị ngượng ngùng cười cười, có lẽ do được Chân Minh Châu khen ngợi nên mặt cũng đỏ lên. Cô ấy nói: "Đúng thật là tay nghề của tôi không được xuất sắc."Chân Minh Châu la to: "Tôi không tin."Cốc Chi Tề ngồi một bên bật cười, giải thích: "Thật ra tay nghề của nương tử tôi khá tốt, cũng được xem là một trong những người có thiên phú ở gia tộc Vương thị. Nhưng vì nàng ấy là thứ nữ nên không được dạy những kỹ thuật phức tạp và đa dạng hơn. Nếu là những gia đình bình thường thì sẽ ít chú ý đến việc thêu thùa. Nhưng với Vương gia thì từ khi còn nhỏ đã được học thêu thùa, nên dù là người kém cỏi nhất thì tay nghề cũng tốt hơn rất nhiều so với những cô gái trong gia đình bình thường. Nếu luận về khả năng thêu thùa thì nương tử tôi nằm trong số những xuất sắc. Nhưng ở Vương gia, hầu hết thì khả năng thêu thùa của mọi người đều rất tốt, nên để phân cao thấp thì cần chú ý đến hoa văn và ý cảnh. Đơn giản mà nói thì thêu thùa cũng giống như hội họa, phải hiểu biết bố cục và có mắt thẩm mỹ. Nương tử tôi có một chút khiếm khuyết ở phương diện này. Nên nàng ấy tự nhận mình không bằng mấy chị em trong nhà. Nhưng trong lòng tôi thì nàng ấy là tốt nhất."Sau khi nghe Cốc Chi Tề giải thích, Chân Minh Châu mới hiểu được vì sao đối với chuyện thêu thùa Vương thị vừa tự tin nhưng cũng lộ ra một chút tự ti. Thì ra nguyên nhân là vậy.Vương thị cũng gật đầu: "Mặc dù tài nghệ thêu thùa của tôi không tồi, nhưng lại không biết nhiều kiểu hoa văn và họa tiết, phần lớn đều là thêu các loại hoa theo thói quen."Cô ấy ngượng ngùng cười: "Tôi có thể quan sát các loài hoa trong cuộc sống hàng ngày, vì nhìn nhiều nên có thể tự mình thêu ra. Nhưng với đồ án phức tạp như long phượng trình tường phú quý đoàn viên, hay đồ án tràn đầy ý cảnh như khe núi mai lâm thì lại không thể thêu được."Cốc Chi Tề: "Hai vợ chồng chúng tôi có điểm giống nhau, tôi có thể sao chép của người khác nhưng lại không thể tạo ra phong cách của chính mình."Đây cũng là điểm tối kỵ trong lĩnh vực hội họa.Vợ chồng họ giống nhau, nếu trong gia đình bình thường thì tài nghệ của bọn họ được xem là rất tốt, nhưng nếu ở trong một gia đình có bối cảnh thì nhất định phải cố gắng hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận