Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 246:
Chương 246:
Khi Túc Ninh ra đến phòng khách liền nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Chân Minh Châu, cô và Cẩu Đản đang ngồi trên băng ghế dài bên cạnh cửa, vừa ngắm mưa vừa nói chuyện phiếm.Chân Minh Châu: "Anh ngủ có ngon không?"Túc Ninh: "Tôi ngủ rất ngon."Hắn nói: "Còn gì ăn không?"Chân Minh Châu: "Đều đã ăn hết rồi, anh tự làm nhé."Túc Ninh gật đầu, thật trùng hợp là anh cũng không thích ăn sáng với bánh mì.Túc Ninh liếc nhìn Cẩu Đản, Cẩu Đản lập tức ngồi thẳng người."Ta thấy mưa cũng không lớn, chút nữa mặc áo mưa rồi rời đi."Cẩu Đản sửng sốt, ngay sau đó gật đầu nói: "Được."Mặc dù ở đây rất tốt, nhưng cậu và chị gái đã hẹn hôm nay sẽ gặp nhau ở phá miếu, nếu cậu không xuất hiện thì chắc hẳn tỷ tỷ sẽ rất lo lắng, chỉ nghĩ đến đây thôi cậu đã cảm thấy nôn nóng."Hiện giờ cũng sắp đến giữa trưa, hẳn là tỷ tỷ đang rất sốt ruột."Túc Ninh không nhìn Cẩu Đản, ngược lại đang nghiêm túc nói chuyện với Chân Minh Châu: "Bà chủ, cô có thể cho tôi mượn một ít bạc không? Tôi nhất định sẽ trả lại cho cô."Chân Minh Châu nhướng mày: "Anh muốn bao nhiêu?"Túc Ninh: "Mười lượng."Chân Minh Châu: "Anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh."Cũng may là thỉnh thoảng cô sẽ cùng Trương Lực đổi một ít "tiền lẻ", nếu không thì khi cần dùng lại không có.Tất cả số bạc đổi được cô đều cho vào một cái túi, sau đó đặt vào một cái túi nhỏ treo trong phòng khách.Chân Minh Châu đưa cho Túc Ninh, hắn trực tiếp đưa cho Cẩu Đản, nói: "Cầm lấy số tiền này, về sau đừng quay lại đây, nơi này là Mãnh Hổ Lĩnh, nếu không muốn làm mồi cho hổ thì không nên đi vào những nơi nguy hiểm như thế này. Mười lượng bạc này đủ cho ngươi và tỷ tỷ bắt đầu một cuộc sống mới. Các ngươi tìm một thôn làng đáng tin cậy để đặt chân. Ta nghĩ các ngươi kiếm ăn trên phố nên tin tức cũng rất nhanh nhạy, hơn nữa cũng có mắt nhìn, biết được thôn làng nào thích hợp để sinh sống. Các ngươi có thể thuê gian phòng nhỏ, khai hoang đất để trồng trọt, nuôi thêm vài con gà hoặc vài con vịt; mặc dù ban đầu cuộc sống có chút gian nan, nhưng dần dần sẽ khá hơn."Hắn lại nói thêm: "Nếu người khác hỏi về nguồn gốc của số bạc này thì cứ nói là đào được nhân sâm trên núi mang đi bán. Nhưng nhớ đừng nói thật ngươi có bao nhiêu bạc, nhiều nhất chỉ được nói mình có ba lượng. Tuy nhiên ta nghĩ trong lòng ngươi sẽ tự biết cách nên trả lời như thế nào."Mấy đứa bé ăn mày kiếm ăn trên đường phố không giống với những đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường không hiểu việc đời. Bọn nó đều rất khôn khéo, ánh mắt lại tinh tường.Cẩu Đản ghi tạc những lời này trong lòng, dùng sức gật đầu."Vậy ngươi đi thu dọn đồ đạc của mình, không nên chạm vào những thứ không phải của mình."Cẩu Đản đỏ mặt, gật đầu.Chân Minh Châu: "Chờ một chút.""Em và chị gái là chị em sinh đôi, nên em mang thêm một bộ quần áo giống vậy cho chị gái đi. Ngoài ra, mấy thứ như đệm chăn và gối nằm trong căn phòng tối qua em ngủ lại cũng mang theo luôn đi."Cẩu Đản kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Em cũng mang theo mấy túi màn thầu đi, thời tiết này vẫn có thể lưu trữ được vài ngày, như vậy em và chị gái cũng có cái để ăn."Cẩu Đản kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, thật lâu sau đột nhiên quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu: "Hai người thật sự là người tốt, cám ơn đã giúp đỡ ta."Giọng nói cậu mang theo khóc nức nở, từng giọt nước mắt tí tách rơi. Là một cậu bé ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ, dạng người gì mà Cẩu Đản chưa gặp qua, nhưng lại không có người nguyện ý giúp cậu có được lối thoát.Nhất thời cậu vừa cảm thấy hoảng hốt lại cảm thấy như đang nằm mơ.Chân Minh Châu: "Em nên nhanh chóng rời đi, kẻo chị gái em lại sốt ruột."Cẩu Đản gật đầu, sau đó chạy về phòng thu dọn hết thức ăn còn dư lại. Chân Minh Châu cho cậu một chiếc túi lớn đựng đệm chăn, gối nằm, quần áo và giày dép. Thức ăn được bọc hai lớp giấy rồi cho vào bên hông túi.Chân Minh Châu: "Chỗ chị không có áo mưa dành cho trẻ em, chiếc áo mưa này hơi lớn nên khi mặc vào em cẩn thận một chút, kẻo giẫm phải vạt áo sẽ té ngã, đi đường cũng cần chú ý. Còn một chiếc áo mưa khác cho chị gái em thì chị đã cho vào trong túi."Cẩu Đản Nhi: "Vâng."Cậu không nghĩ đến là không chỉ mình có mà tỷ tỷ cũng có.Tuy rằng tỷ tỷ không đến đây nhưng vẫn có, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩu Đản đỏ bừng lên vì hưng phấn. Nhưng trước khi đi cậu lại cẩn thận cởi giày vải ra rồi mang giày rơm vào.Không còn cách nào khác, ai bảo bên ngoài trời đang mưa.Mà chỗ Chân Minh Châu cũng không có giày đi mưa cho trẻ nhỏ.Mặc dù cô luôn tự nhận nhà mình có đầy đủ vật dụng, chẳng khác nào siêu thị mini, nhưng vẫn có một vài chỗ thiếu sót.Sau khi Cẩu Đản thu xếp xong xuôi mọi thứ, Chân Minh Châu lại nói: "Túc Ninh, anh đưa cậu bé ra ngoài nhé. Đường rừng không dễ đi, hơn nữa thằng bé còn nhỏ nên tôi có chút không yên tâm."Túc Ninh gật đầu, hắn không bao giờ có thể phản bác lại lời nói của Chân Minh Châu."Dù sao anh cũng ra ngoài, vậy thì tiện đường ghé qua trạm dịch mang cho cho bọn họ một ít thức ăn."Chân Minh Châu là người rộng rãi, hơn nữa bên kia cũng thường xuyên đưa đến đây không ít thứ tốt, cô xem như là có qua có lại."Được."Chân Minh Châu cảm thấy bên kia thích nhất món mì ăn liền, nên cô chỉ cần đơn giản buộc chặt sáu thùng mì với nhau để Túc Ninh mang đi.Thấy Cẩu Đản Nhi đang tò mò quan sát, Chân Minh Châu lại nói: "Nếu em có thể mang đi thì cho em một thùng."Cẩu Đản Nhi: "Có thể! Chắc chắn là được!"Dù phải kéo cậu cũng sẽ kéo đi.Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Vậy được."Túc Ninh nhanh chóng dẫn theo Cẩu Đản rời đi. Đương nhiên tự mình cậu nhóc vác một bao tải to rất là vất vả, thấy vậy Túc Ninh lạnh mặt giật lấy, nói: "Ngươi cầm cái này đi, mấy cái còn lại để ta ôm."May mắn là mưa không lớn, nên hai người đi đường cũng không gặp nhiều khó khăn."Đại ca, sau này ta còn có thể gặp lại huynh và tỷ tỷ xinh đẹp không?" Nghĩ đến việc này, trong lòng Cẩu Đản có chút khổ sở. Nhưng bọn họ nói về sau cậu không nên đến đây, những lời này cậu đều ghi tạc trong lòng.Tuy Cẩu Đản chỉ là một cậu bé ăn mày không hiểu biết gì nhiều, nhưng vẫn hiểu được một việc - đó là không thể lấy oán trả ơn.Đại ca nói gì cậu đều ghi nhớ.Túc Ninh: "Nếu có duyên tự nhiên sẽ gặp được nhau. Về sau, ngươi và tỷ tỷ đừng đi lại trong trấn nữa. Ai ai cũng biết các ngươi là ăn mày, trong trấn lại có không ít kẻ nhàn rỗi, nếu bị bọn họ theo dõi thì không hay. Tuy người trong thôn không phải ai cũng thuần phác, nhưng lúc này nhà nhà đều vội vàng trồng trọt, dù các ngươi chuyển từ bên ngoài vào nhưng nhìn không giống những gia đình có tiền, nên bọn họ sẽ không tính kế các ngươi.""Ta đã biết." Cẩu Đản ngẩng đầu, nói: "Đại ca là người tốt."Túc Ninh cười lạnh một tiếng, nói: "Ta giết người còn nhiều hơn giết gà."Cẩu Đản nhỏ giọng nói: "... Ta còn chưa được giết gà lần nào, làm gì có được chuyện tốt đến vậy."Số lần cậu giết gà là bằng không.Túc Ninh: "..."Không ngờ có một ngày hắn bị một đứa bé làm cho nghẹn họng.Nhưng hắn cũng nói thẳng: "Ta sẵn sàng giúp ngươi không phải vì ta là người tốt, chỉ là khi nhìn thấy ngươi, ta lại nghĩ đến bản thân mình cũng từng khổ cực để có một bữa cơm mà thôi."Khi còn nhỏ, Túc Ninh cũng từng ảo tưởng, nếu có người giúp hắn thì thật tốt.Cẩu Đản kinh ngạc nhìn Túc Ninh.Túc Ninh: "Được rồi, chúng ta đến rồi, ta đưa người đến nơi này, sau đó sẽ có người đưa ngươi ra khỏi cánh rừng."Bọn họ đến dịch quán của Uy Viễn tiêu cục.Cẩu Đản vô cùng kinh ngạc, hắn nhận ra nơi này. Sở dĩ cậu và tỷ tỷ chạy đến đây là vì người dân xung quanh kiếm được nhiều tiền nhờ làm việc ở nơi này.Túc Ninh đánh giá Cẩu Đản, nói: "Ngươi chờ ta một chút."Hắn nhanh chóng vào cửa, sau khi đi ra lại dẫn theo một vị đại ca cũng rất hung tợn: "Làm phiền ngươi giúp ta đưa tên nhóc này đến miếu hoang."Cẩu Đản Nhi: "..."Sao các ngươi ai trông cũng hung dữ hết vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận