Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 66: Chuyển Biến Lớn 3

Chương 66: Chuyển Biến Lớn 3
Chương 66: Chuyển Biến Lớn 3
Lý lão đầu đều nói hết những gì ông biết về tình huống trong thôn làng bọn họ.Lần này ông đến đây cũng không chỉ đơn giản là vì gia đình mình, mà còn vì người dân trong thôn. Thôn của ông không bằng những thôn bên cạnh, nếu không tìm được đường ra thì sẽ như thế nào? Đã là hàng xóm hơn vài chục năm, ông không thể bỏ mặc sự sống chết của bọn họ.Chẳng hạn như lần này, thôn bên cạnh là nhà chồng của Lý Quế Hoa, tuy rằng cũng gặp nạn đói những không ai mất mạng.Thế nhưng, thôn bọn họ lại có, đây chính là sự chênh lệch. Đường nhiên, thôn Đại vương truân nhi cũng không quá tốt, đây cũng là một thôn nghèo, chỉ là tốt hơn thôn bọn họ mà thôi. Lý lão đầu biết gì đều nói hết, điều này giúp Vu Thanh Hàn biết thêm không ít về tình huống bên ngoài.Tiểu Thạch Đầu là một đứa bé nên cái gì cũng không biết.Còn A Cửu vừa nhìn là biết công tử trong gia đình phú quý, lại đến từ nơi khác nên cũng không hiểu biết nhiều về tình huống ở địa phương. Thậm chí tên đầu trọc cũng là sát thủ đến từ nơi khác, căn bản không biết những việc này.Tuy nhiên, Lý gia thì khác. Thời điểm trúng mùa thì mấy người con trai của ông vẫn phải lên trấn làm công, mà Lý lão đầu khi còn trẻ là người bán hàng rong, nên đối với bên ngoài hiểu biết càng nhiều.Đại khái ông nhìn ra Vu Thanh Hàn thích nghe những chuyện này nên càng nói tỉ mỉ thêm, những phú hộ xung quanh thôn hay trong trấn như thế nào, tính cách tốt hay xấu, thanh danh mỗi người như thế nào? Chỉ cần ông biết đều nói hết ra.Vu Thanh Hàn nghe xong không ngừng gật đầu, trong lòng nhớ kỹ từng chi tiết.Anh định sẽ ghi lại những điều này, sau đó giao cho Chân Minh Châu để dự phòng.Như vậy, dù cô ấy không đi ra ngoài vẫn có hiểu biết nhất định với những việc xung quanh mình, đây cũng là việc tốt.Vu Thanh Hàn lại hỏi thêm rất nhiều điều, mắt thấy Lý Quế Hoa nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, liền nhướng mày hỏi: "Chị Lý, trên mặt tôi nở hoa sao?"Lý Quế Hoa không nhịn được đành nhẹ giọng hỏi: "Anh là người đàn ông của tiên nữ sao?"Vu Thanh Hàn câm nín.Lúc này, anh cũng hiểu được một chuyện: Những phụ nữ có tuổi đều thích mai mối không phải chỉ là lời đồn nhảm.Anh mỉm cười: "Chị cảm thấy có khả năng sao?"Ánh mắt anh loé lên, chỉ vào chính mình nói: "Chị cảm thấy tôi là là người sao?"Lúc này đến lượt Lý Quế Hoa im lặng.Cả Lý gia thì ngạc nhiên "A?" lên.Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Vu Thanh Hàn. Còn anh lại nở nụ cười mang ý vị thâm trường: "Tôi chỉ là tượng đất do thần tiên nặn ra mà thôi."Lý Quế Hoa bật thốt lên: "Mẹ tôi ơi."Vu Thanh Hàn nhẹ nhàng nói: "Nếu chẳng may bị dính nước mưa tôi liền hóa thành bùn đất."Ngày nắng, người này nghiêm trang nói hươu nói vượn, khiến người Lý gia không ngừng cảm thán.Anh lại nói: "Biết đâu vào ngày mai các người sẽ không nhìn thấy tôi nữa."Lý lão đầu: "Chuyện này..."Vu Thanh Hàn: "Không có gì, trên đời này sẽ một số chuyện cần đến duyên phận, gặp nhau rồi cũng phải tách ra."Anh mỉm cười: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện.""À được."Đại khái Vu Thanh Hàn muốn trấn trụ những người này, những người ở đây đều nhìn anh bằng ánh mắt mang vài phần tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn nhìn thử xem "tượng đất" có khác gì so với người bình thường, khác nhau ở điểm nào.Chỉ là Vu Thanh Hàn là giáo sư, nên rất nhanh đã khiến mấy người ở đây bỏ qua những chuyện vừa rồi mà tập trung nói chuyện. Bọn họ đã bàn bạc xong mọi chuyện, suy xét việc ban đêm lên đường khá nguy hiểm nên người Lý gia cũng không tiếp tục ở lại đây.Bọn họ vác gạo và mì lên đường về nhà.Trước khi rời đi, bọn họ cũng ước định bảy ngày sau sẽ trở lại lấy thóc.Không phải là Chân Minh Châu không gom đủ hàng hoá. Hiện tại, việc mua sắm hàng hoá rất dễ dàng, lương thực cũng được chuẩn bị đầy đủ, nhưng Lý gia cần thời gian tìm một nơi thích hợp để cất trữ lương thực.Người Lý gia vội vàng rời đi nhưng để lại san hô đỏ giá trị liên thành.Cùng lúc đó, Vu Thanh Hàn cũng nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để rời đi, anh là người dứt khoát, nếu đã không thể lưu lại thì không cần nán lại thêm. Tuy nhiên, trước khi rời đi anh luôn hỗ trợ Chân Minh Châu "học bù."Chân Minh Châu bỗng cảm giác như mình đang trở lại thời điểm học cao trung.Cũng may Vu Thanh Hàn giảng giải rất thực tế, ngoại trừ phong thổ xung quanh và vị trí thôn trấn mà Lý lão đầu đã miêu tả thì anh còn nói thêm về một số phong tục ở cổ đại. Dù gì cổ đại cũng không phải thời đại của bọn họ nên vẫn tồn tại sự khác biệt rất lớn.Tuy nhiên, dù là có điểm khác biệt lớn nhưng cũng là quá khứ, bọn họ vẫn hiểu biết đôi chút nên cũng không tính là phức tạp.Ngoài ra, Chân Minh Châu cũng rất nghiêm túc học tập một số kiến thức cấp cứu đơn giản.Nàng phiền muộn hỏi: "Thật sự cần phải như vậy sao? Mọi người chỉ là công tác ở trong thôn, cũng không phải cách xa vạn dặm."Vu Thanh Hàn: "Đương nhiên, bởi vì cô không thể xác định bản thân sẽ gặp phải loại người nào hay chuyện gì. Nếu không may gặp phải vấn đề cũng sẽ không có ai đến giúp cô kịp thời, cô chỉ có thể dựa vào chính mình."Chân Minh Châu im lặng.Vu Thanh Hàn: "Mặt khác, hiện tại những người cô đã tiếp xúc đều không nghĩ cô là người bình thường, họ cảm thấy cô là thần tiên. Tôi nghĩ cô không thừa nhận, nhưng ít nhiều cũng sẽ khiến bọn họ hiểu lầm. Đôi khi, cô càng không nhận, thì bọn họ lại càng không dám làm bậy. Bọn họ đều có sự kính sợ đối với thần tiên, như vậy cũng sẽ có lợi hơn cho sự an toàn của cô."Chân Minh Châu liếc anh: "Vì thế anh nói mình là tượng đất."Vu Thanh Hàn cười cười, tiếp tục nói: "Mỗi ngày vẫn phải sắp xếp cho tên đầu trọc kia xới đất, nếu cô không tiện đi ra ngoài thì để A Cửu quan sát hắn, A Cửu cũng không thể ở đây ăn uống miễn phí mà không làm gì."Chân Minh Châu gật đầu: "Được."Vu Thanh Hàn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, liền không nhịn được xoa nhẹ đầu cô một cái, cất giọng chân thành: "Về sau cô một mình phải cẩn thận."Chân Minh Châu mỉm cười: "Tôi biết rồi."Đi một vòng lớn, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình cô, Chân Minh Châu có cảm giác nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận